Chi Bảo đi dạo qua một vòng, quan sát các bạn mới đến tham gia Câu Lạc Bộ đang tập luyện, anh gật đầu khen ngợi về sự nỗ lực của họ. Trong lúc tập trung vào việc này, Chi Bảo đã bỏ qua một người ngồi bên ngoài không tham gia vào hoạt động rèn luyện. Khi Chi Bảo chú ý đến, người đó đã ngồi nghỉ ngơi được 30 phút. "Cậu lớp 6 này, sao lại không ra sân tập luyện cùng mọi người?"
Chi Bảo tiến lại gần và phát ra tiếng lớn để thu hút sự chú ý của người đó, nhưng người đó vẫn không phản ứng. Chi Bảo nghĩ rằng có thể đối phương đang gặp vấn đề sức khỏe nghiêm trọng. Anh vung tay trước mặt Vĩ Văn, nhưng Vĩ Văn vẫn không đáp lại. Sau đó, Chi Bảo chuyển sang cách tiếp cận khác bằng việc nhẹ nhàng chạm vai Vĩ Văn và hỏi: "Này! Nghe tôi nói gì không?"
Bị chạm vào đột ngột, Vĩ Văn giật mình hoàn hồn ngay tức khắc, cậu ngước lên nhìn đối phương, khuôn mặt hờ hững, tỏ ra không quan tâm. Cậu hỏi: "hả? sao? có chuyện gì không anh?"
Chi Bảo nhăn mày, cảm thấy bản thân mình như bị tên ngốc này lừa dối, anh trở nên khó chịu và tức giận. Chi Bảo hỏi Vĩ Văn: "Tôi hỏi cậu đấy, sao không ra tập luyện cùng mọi người?"
Vĩ Văn nhìn Chi Bảo một cách cẩn trọng, sau đó mệt mỏi quay đầu sang phía khác. "à..em cảm thấy hơi mệt, cho phép em nghỉ tập hôm nay nhé," Vĩ Văn nói.
Chi Bảo nhìn chăm chú vào Vĩ Văn, cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt của đối phương. Anh nghĩ Vĩ Văn không phải là người nói dối để thu được lợi ích cá nhân. Thấy Vĩ Văn trông buồn rầu và mệt mỏi, Chi Bảo thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi: "Em đang có chuyện gì sao?"
Vĩ Văn bất ngờ mở to đôi mắt khi nghe người lạ nói trúng vào tâm tình u ám của mình, không giống như người nhà cậu cậu chỉ hiểu được một phần nhỏ thôi, có khi chẳng hiểu gì hết " "Ah.. chỉ một chút thôi.."
Chi Bảo nhìn thấy hành động dễ thương của Vĩ Văn, anh không kìm được nụ cười. Anh hỏi: "Có chuyện gì vậy? Kể cho anh nghe đi, được không?"
Vĩ Văn cảm thấy hơi e ngại, cậu không muốn làm phiền người khác nhưng cũng cần một bờ vai để chia sẻ. Cậu nhỏ giọng nói: "Um... chỉ là, em cảm thấy không thoải mái khi ở nhà với người lạ thôi..."
"Người lạ?! ", Chi Bảo không hiểu ý Vĩ Văn trong lời nói, anh ta quyết định hỏi rõ lại.
Vĩ Văn im lặng một lúc, băn khoăn không biết liệu mình có nên nói hay không. Thực ra, vấn đề này là của riêng Vĩ Văn và không quá quan trọng đối với những người khác. Tuy nhiên, có điều gì đó thúc đẩy cậu phải thốt ra. "C-cũng không hẳn, cùng cha ghét mẹ mới đúng"
Chi Bảo nhìn thấy sự do dự của Vĩ Văn nên anh cũng không vội vã, anh ngồi yên lặng chờ đợi để Vĩ Văn chia sẻ thật lòng về chuyện của mình. "Anh hiểu rồi, người ấy- ý anh là em trai cùng cha khác mẹ với em, có tốt với em không?"
"Cái này.., em cũng không biết, chắc là người tốt...", Khi nói về Tuyên Quân, Vĩ Văn như là đứng ở một thế giới song song, không có đường thoát ra, đấu tranh tư tưởng, Vĩ Văn không biết Tuyên Quân có phải là người tốt hay xấu không. Mỗi ngày trôi qua của hai người, không rõ chúng diễn ra như thế nào, Vĩ Văn im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó. Trái tim cậu đau bỗng nhói một nhịp, đã chung sống với hắn bao nhiêu năm nay, nhưng cậu không thể nói được điều gì về mối quan hệ của hai người có tốt hay xấu.
"Vậy còn mẹ của em ấy?", Chi Bảo hỏi dò.
"Tất nhiên là người xấu rồi!!!", không đợi suy nghĩ, Vĩ Văn tỏ ra giận dữ, kích động ngay lập tức...
Chi Bảo cảm thấy hơi ngạc nhiên khi anh nhìn chăm chú vào Vĩ Văn. Anh không kiềm được cảm xúc và bất giác bật cười khi thấy Vĩ Văn đang tức giận. Vĩ Văn đang trong cơn tức hiện nhận ra bản thân mình đã vượt qua giới hạn, Vĩ Văn nhanh chóng tỉnh táo lại và cười ngượng ngùng trước Chi Bảo: "Ah, em xin lỗi, em hơi quá kích động."
"không sao không sao" Chi Bảo lắng nghe liền xua tay, "Theo như em kể anh cũng hiểu rõ thứ em đang gặp phải anh không ý gì nhưng mà..dù gì, ít nhất em cũng nên hòa nhập thử một lần, em nói em trai em tốt mà, nên anh nghĩ em nên nói chuyện với bọn họ, có lẽ sẽ tốt với em hơn"
"nói chuyện sao..ngay cả nhìn mặt nhau em còn không muốn", Vĩ Văn nói nhỏ. Từ khi còn nhỏ, cậu luôn ghét việc phải gặp mặt Tuyên Quân hàng ngày. Mỗi khi họ gặp nhau, cậu không thể kiềm chế được cơn giận và thường xảy ra nhiều vấn về, không đánh đập thì cũng chửi bới. Bây giờ khi Chi Bảo khuyên cả hai nên trò chuyện với nhau, Vĩ Văn chỉ có thể im lặng, không biểu lộ cảm xúc nào...
"Con cái không có tội, em trai em không hề muốn chuyện này xảy ra", Chi Bảo đặt tay lên vai cậu vỗ về.
"có lẽ là vậy..", Vĩ Văn im lặng, ánh mắt trầm ngâm, không nói một từ nào. Chi Bảo chỉ nhìn thấy cậu ngồi đó, bộ dạng mệt mỏi và buồn bã. Vĩ Văn nhớ về những khoảnh khắc Tuyên Quân quan tâm đến mình, khiến cậu không thể không nhẹ nhàng mỉm
Chi Bảo luôn ở bên cạnh cậu, nhận ra Vĩ Văn chưa thể vượt qua được nỗi buồn. Anh biết không thể trấn an cậu bằng lời nói, nhưng chỉ có thể hiện sự ủng hộ bằng cử chỉ. Ngay sau khi Vĩ Văn bất giác mỉm cười, Chi Bảo nhận ra sự ngượng ngùng và hồi hộp trong ánh mắt của cậu. Trái tim anh đập nhanh hơn, không biết phải làm gì tiếp theo. Anh lúng túng nói: "bây giờ ra tập với mọi người được chứ?", nhưng trong lòng anh vẫn lo lắng và bối rối với tình cảm đang dần trỗi dậy.
"Um", Vĩ Văn gật đầu đầy ngoan ngoãn "cảm ơn anh, em nhất định sẽ trong đổi tuyển" Theo đó là một nụ cười tươi với anh Chi Bảo. Thấy Chi Bảo im lặng không nói gì, Vĩ Văn cũng không tỏ ra tò mò hay ở lại lâu, ngay lập tức chạy ra tham gia buổi tập luyện cùng mọi người, để lại một tên Chi Bảo đang ngượng
Tuấn Kiệt bước ra từ trường học một mình, cảm thấy mệt mỏi và buồn bã khi cầm cặp đi về. Hằng ngày, Tuấn Kiệt luôn có Vĩ Văn đi cùng, nhưng hôm nay Vĩ Văn ở lại câu lạc bộ, khiến cho Tuấn Kiệt phải đi về một mình. Cảm thấy cô đơn và chán chường, Tuấn Kiệt than thở, lang thang đi khắp nơi "chán thật chứ, Văn Văn phải ở lại trường tập luyện..một mình đi về nhà, cảm thấy lạ lạ làm sao"
Trong khi Tuấn Kiệt vẫn đang trong đống suy nghĩ không rõ ràng, bất ngờ có một người từ đâu xuất hiện chạy đến và đánh vào đầu cậu, sau đó còn không sợ chết quay lại lắc hong châm chọc cậu. Tuấn Kiệt đau đớn ôm đầu, không nhìn vào mặt đối phương mà nhanh chóng lên tiếng chửi rủa, "thằng chó nào đánh tao con mẹ chúng mày"
Nghe những tiếng chửi không mềm mại một chút nào, Minh Lâm lập tức phát ra tiếng cười to. Đúng như dự đoán của anh, chỉ vừa mới rời khỏi cổng trường, Minh Lâm đã phát hiện ngay bóng lưng quen thuộc. Anh nhanh chóng quay sang bảo với anh trai mình, sau đó vội vã chạy tới gần Tuấn Kiệt, dùng lực đánh vào đầu cậu một cái. Cảm thấy hài lòng vì đã trúng đích, Minh Lâm không ngừng cười, anh thực sự thực hiện được những gì anh đã nói với Minh Đức. "Anh thấy chưa, mỏ hỗn thế đấy, ế là phải hahah".
Tuấn Kiệt nghe thấy giọng nói mà cậu ghét không ai bằng, cậu từ từ ngước lên nhìn Minh Lâm, dùng ánh mắt tức giận, đá mạnh vào chân anh một phát. "Chưa uống thuốc à?"
"Nghĩ sao chạy lại đánh người ta, gặp tao tao cũng chửi huống chi là em ấy", Quốc Huy đi tới một cách không chú ý, như không nhận ra Minh Lâm là bạn thân mình, chưa bao giờ anh thấy Minh Lâm trông trẻ con như vậy.
Sau lưng, một người khác di chuyển đi lại, nắm lấy cổ tay của cậu kéo cậu lùi về phía sau, theo hướng Tuấn Kiệt quay lại. Cậu nhìn thẳng vào đối phương với vẻ mặt nghiêm túc, tỏ ra bất mãn với tình huống này, "Cái gì nữa đây". Khi quay lại, Tuấn Kiệt nhận ra đối phương là người mình quen biết, khuôn mặt cậu đang căng thẳng liền chuyển sang hớn hở. "A, anh Đức anh"
Minh Đức nhìn thẳng vào gương mặt của Tuấn Kiệt, mỉm cười rạng rỡ. Minh Đức mạnh mẽ vòng tay, từ phía sau sang phía trước, một tay ôm chặt Tuấn Kiệt vào lòng. Anh nhẹ nhàng nói thay cho người em: " thay mặt thằng em xin lỗi em, nó nghịch lắm, làm phiền em rồi"
Nhìn thấy Minh Lâm trước mặt, cảm thấy rất không thoải mái với tình hình hiện tại. Trong bầu không khí thanh thiên bạch nhật như vậy, anh trai mình lại phải ôm ấp người khác giới trước mặt nhiều người mà không biết ngại ngùng gì, cũng chẳng biết có thật lòng xin lỗi hay làm gì đó khác. Minh Lâm ngắt ngang hai người: "Mắc gì anh phải xin lỗi?"
"Cái thằng này, làm sai còn không xin lỗi", Minh Đức thấy Minh Lâm không chịu xin lỗi sau khi mắc lỗi, quay sang nhìn em trai mình với vẻ hung dữ nhất.
"không sao không sao", Tuấn Kiệt thấy tình hình trở nên căng thẳng hơn trên khuôn mặt của Minh Đức, nhanh chóng xua xua tay để giải quyết vấn đề một cách êm thấm.
Minh Đức quay sang nhìn Tuấn Kiệt, trở nên dịu dàng ngay lập tức với cậu, "Anh mời em đi ăn có được không?"
"Chuyện này...", Tuấn Kiệt nhìn quanh những người không mấy thân thiết kế bên, lưỡng lự không biết phải trả lời như thế nào.
Quốc Huy, đứng kế bên, hiểu rõ tâm tình của Tuấn Kiệt, anh cũng không muốn đứng đây mãi. Ngay lập tức anh lựa lời nói một cách khéo léo: "Đi đi, chúng tôi định đi ăn gì đó đây, em có muốn đi cùng không? Có em sẽ càng vui hơn đó."
"À..được ạ", thấy mọi người nhiệt tình với mình như vậy, Tuấn Kiệt cũng không nỡ từ chối, theo đó cùng mọi người đến quán ăn gần trường.
Sau khi vừa trở về nhà, Vĩ Văn nghe bác quản gia thông báo rằng có việc bận cần ra ngoài. Trong tâm trạng bối rối, cậu không biết phải làm gì tiếp theo và chỉ im lặng đi lên phòng của mình. Trên đường đi lên cầu thang, Vĩ Văn bắt đầu nhớ lại những lời Chi Bảo đã nói với mình, cậu mãi suy nghĩ không để bản thân đã đứng trước cửa Tuyên Quân từ bao giờ.
Với tâm trạng hoang mang, Vĩ Văn đứng trước cánh cửa phòng của đứa mình ghét nhất, không biết phải làm gì tiếp theo. Tim cậu đập nhanh, cơ thể run rẩy một chút. Vĩ Văn đứng đó, đấu tranh trong lòng, chia rẽ suy nghĩ để cuối cùng quyết định gõ cửa. Nhưng không chắc chắn liệu đó đã đến lúc hay chưa. "Không biết nó về chưa nữa"
Vĩ Văn dùng tay nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng không thấy ai từ bên trong đáp lại. " không có nhà sao ", theo thói quen Vĩ Văn vặn tay nắm cửa phòng, cậu giật mình và lạ lẫm khi cánh cửa được mở ra một cách dễ dàng. Vĩ Văn tró mắt đứng đó hồi lâu "ể, cửa không khóa", Vì hiếu kỳ cậu lấp ló thấy vài thứ, cậu không còn suy nghĩ được gì nữa, cậu bước vào phòng và không thể tin vào những gì mình thấy.
Đôi mắt cậu nhìn quanh một lượt. Căn phòng sạch sẽ, gọn gàng, được sắp xếp tỉ mỉ bởi một chàng trai. Vĩ Văn cảm thấy bất ngờ trước cảnh tượng này."Phòng của nó như vậy sao?"
Nhìn quanh căn phòng lần nữa, Vĩ Văn thấy toàn bộ hình ảnh của mình từ thuở nhỏ đến nay được bày trí trên kệ tủ. Vĩ Văn trở nên ngơ ngác và không thể tin vào mắt mình "....."
Một giọng nói hỏi từ phía sau, "Anh, anh vào phòng em làm gì vậy?" - Vĩ Văn bây giờ mới nhận ra mình đã bước qua ranh giới mà từ trước đến nay cậu không bao giờ muốn vượt qua.