Khi Vĩ Văn ngồi vào lớp, cậu ngay lập tức hóa thân thành một học sinh siêng năng, hoàn thành bài tập mà cô đã giao. Dường như không ai có thể ngờ rằng chỉ ngày hôm trước cậu lại lười biếng và thiếu động lực. Thân hình lười biếng nằm dài ra sofa, tay bóc bánh, mắt nhìn tivi.
Tuyên Quân, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, nắm chặt túi bánh ngọt vừa mua ở cửa hàng tiện lợi. Khi đến bàn lớp trưởng, anh cẩn thận đặt chiếc túi lên bàn và nói: “Của cậu”
Lam Chi không khỏi cảm thấy tim mình lỡ nhịp khi nghe giọng Tuyên Quân. Đôi mắt cô sáng lên và nhìn lên, một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt Lam Chi ngay lập tức. “Ồ, cảm ơn Quân, Chi gửi lại cho cậu bao nhiêu tiền vậy?” Trong lòng cô tràn ngập một niềm vui khó tả. Nhìn thấy anh đứng trước mặt mình, nói chuyện, dù cuộc trò chuyện không mấy quan trọng, nhưng lại khiến cô tràn ngập niềm hạnh phúc mới mà cô chưa từng trải qua trước đây.
Tuyên Quân đứng đó, vẻ mặt không chút cảm xúc. Ánh mắt anh dán chặt vào Lam Chi với ánh mắt trống rỗng như muốn xuyên thấu tâm hồn cô. Trong phòng im lặng đến chói tai, như thể Lam Chi đang chờ đợi hành động tiếp theo của anh. Và rồi, không chút do dự, anh nói: “Không cần, sau này đừng nhờ tôi nữa là đươc, tôi thấy phiền”, Tuyên Quân không chờ đợi câu trả lời, cũng không tỏ ra quan tâm đến bất kỳ câu trả lời nào. Anh chỉ đơn giản quay lưng lại và bước đi, quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Mặc cho Lam Chi ngồi đó, người cứng đơ, đầu óc không tin nổi những lời Tuyên Quân vừa nói với mình. Chưa bao giờ có ai dám nói năng thô lỗ và coi thường cô như thế này. Và giờ đây, người mà cô ngưỡng mộ nhất hóa ra lại là một kẻ thiếu lễ độ. Đó là một nhận thức đau đớn đối với Lam Chi, nước mắt cô như thể sẽ trào ra bất cứ lúc nào.
Ban nãy Vĩ Văn đang làm bài tập thì nghe có tiếng ghế bị dịch chuyển phía sau. Theo phản xạ, cậu ngước lên và thấy Quân đang cầm túi đồ ăn vặt mua trước đó mang đến bàn lớp trưởng.
Giây phút đó, Vĩ Văn cảm thấy một nỗi buồn man mác, một cảm giác mất mát không thể diễn tả hết bằng lời. Như thể một điều gì đó quý giá đã bị lấy đi khỏi cậu.
Vĩ Văn không khỏi thắc mắc tại sao mình lại không nhận được cử chỉ tử tế tương tự từ Tuyên Quân. Cảm giác bị bỏ rơi tràn ngập trong cậu, khiến trái tim cậu nặng trĩu.
Vĩ Văn nhìn lớp trưởng nhận bịch bánh với nụ cười rạng rỡ và cách Tuyên Quân trao bịch bánh một cách ân cần, nét mặt cậu liền thoáng buồn. Vĩ Văn không khỏi thắc mắc: “Hai người đó yêu nhau à?”
Hình ảnh hạnh phúc chân thật và sự dịu dàng trong cử chỉ của họ khiến Vĩ Văn đặt câu hỏi sự thật mối quan hệ của họ. Có lẽ giữa họ còn có điều gì đó hơn cả tình bạn. Ý nghĩ đó cứ quẩn quanh trong đầu cậu, khiến anh cảm thấy tò mò và khao khát câu trả lời. Phải chăng cậu đã chứng kiến sự khởi đầu của một câu chuyện tình đẹp? Chỉ có thời gian mới trả lời được…
“Cũng đẹp đôi quá chứ…” Vĩ Văn không khỏi nói lớn, nhẹ nhõm vì xung quanh không có ai nghe thấy. Cậu tiếp tục nhìn cặp đôi trước mặt, mỉm cười tỏa ra niềm hạnh phúc thuần khiết.
Đầu óc Vĩ Văn trống rỗng, không thể nghĩ đến điều gì khác ngoài vẻ đẹp tình yêu của họ. Một nụ cười nhẹ nhàng nhưng cay đắng nở trên môi Vĩ Văn, pha trộn giữa ghen tị và cam chịu.
Sự trốn thoát nhất thời khỏi thực tế của chính cậu, một lời nhắc nhở buồn vui lẫn lộn về những gì cậu khao khát nhưng không thể có được. Trong khoảnh khắc đó, Vĩ Văn chỉ có thể chiêm ngưỡng hạnh phúc của họ từ xa, thầm mong có được cơ hội yêu thương cho riêng mình.
Tuyên Quân chợt thấy bất an, quay người lại thì bắt gặp ánh mắt Vĩ Văn đang dán chặt vào mình. Trong mắt Vĩ Văn có điều gì đó khiến Tuyên Quân lo lắng liệu cậu có hiểu lầm điều gì không.
Để chuyển hướng sự chú ý của Tuyên Quân, Vĩ Văn nhận ra Tuyên Quân đang đi về phía chỗ ngồi, cậu nhanh chóng cúi đầu xuống và giả vờ đang chăm chú làm bài tập. Tuyên Quân thấy rõ suy nghĩ của mình là đúng.
Tuyên Quân vừa bước về chỗ ngồi thì nhận thấy một ánh mắt liếc nhìn về phía mình của Vĩ Văn. Trước khi kịp xử lý chuyện gì đang xảy ra, anh nhận ra mình đã bị trách móc: “Mua cho gái thì bịch to đùng nhỉ, chả thấy mua cho anh mày mấy cái đó”, Vĩ Văn mỉa mai nhận xét. Tuyên Quân sửng sốt trước lời buộc tội, không biết phải đáp lại như thế nào. Anh không có ý định làm tổn thương cảm xúc của bất kỳ ai hoặc tạo ra bất kỳ sự mất cân bằng nào trong mối quan hệ hai người.
Tuyên Quân nhìn hành động phụng phịu đáng yêu đáng yêu của cậu, không khỏi bật cười. Cảm thấy vừa ấm áp vừa thích thú, anh với tay vào tủ lấy ra một bịch bánh lớn, đặt ngay ngắn lên bàn cậu. “Cái này là của anh”
Hành động tử tế và chu đáo đơn giản này đã nói lên nhiều điều về tính cách của Tuyên Quân và sự quan tâm chân thành của anh dành cho người mình yêu. Những cử chỉ hồn nhiên của Vĩ Văn đã mang lại niềm vui cho trái tim anh và anh muốn đáp lại bằng cách ngọt ngào của những cái bánh ngon.
Vĩ Văn ngồi đó, vẻ mặt đầy bối rối nhìn bịch bánh của mình. Cậu không khỏi ngước lên nhìn bịch bánh của Lam Chi, rõ ràng là bịch của cậu lớn hơn bịch của cô rất nhiều. Cảnh tượng đó khiến cậu chết lặng, tự hỏi làm sao Tuyên Quân có thể mua một lượt nhiều bánh đến thế.
“Điều là món anh thích, anh đừng hiểu lầm, nhà lớp trưởng nghịch đường cửa hàng nên nhắn tin nhờ em mua hộ mấy bịch bánh ngọt. Anh đâu thích bánh ngọt đâu đúng không? Nên mấy món trong bịch này”, nói tới đây anh vỗ nhẹ vào bịch bánh trên bàn Vĩ Văn, mới nói tiếp: “Không quá ngọt, em lựa rất kỹ, anh sẽ thích nhỉ?”
“Không phải bịch bánh nhỏ lớp trưởng là được”, Vĩ Văn không kìm được sự phấn khích, ôm chặt gói bánh vào ngực. Với nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt, anh háo hức mở một chiếc bánh ra và cắn một miếng. Thật ấn tượng! Rõ ràng Tuyên Quân là người có tài chọn bánh ngon nhất, không một chút ngọt ngào nào. Vĩ Văn cười thầm, ngạc nhiên tại sao Tuyên Quân lại có thể tìm được một món ăn cân bằng hoàn hảo như vậy.
Nhìn thấy cậu cười vui vẻ, anh không khỏi mỉm cười theo. Nhưng Tuyên Quân không thể cưỡng lại cơ hội trêu chọc Vĩ Văn một chút nên đã tinh nghịch hỏi: “Anh ghen à?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Vĩ Văn mất cảnh giác và nhảy dựng lên vì ngạc nhiên. Thái độ ngượng ngùng và lúng túng của cậu càng khiến mọi việc trở nên đáng yêu hơn khi Vĩ Văn cố gắng tìm từ thích hợp để đáp lại. Miệng cậu cử động một cách ngập ngừng, nhưng không lời nào thốt ra được, khiến cả Tuyên Quân cười khúc khích trước tình huống này. “Ghen cái đầu mo mày! Tao với mày là anh em đó! Chỉ là tao quan sát hộ mẹ mày thôi. Con cưng không lo học có bạn gái, không được đâu”.
Trong im lặng, Tuyên Quân không thể nghĩ được điều gì khác. Dù biết Vĩ Văn chỉ xấu hổ và tức giận, một cậu cũng nói cho suôn, không một hàm ý.. Nhưng trong thâm tâm, Tuyên Quân lại nghĩ khác, trái tim như bị ngàn mũi dao đâm vào mà không hề báo trước. Ngồi ở đó, Tuyên Quân như rơi vào trạng thái im lặng, cố gắng bình tĩnh lại, lẩm bẩm một mình. “Anh em sao?”
“Phải làm sao đây ở đây nhiều máy ảnh như vậy chọn cái nào thích hợp nhất nhỉ?”
Tuấn Kiệt đứng trước dàn máy ảnh chất lượng cao, cảm thấy có chút lưỡng lự. Cậu đã đi dạo quanh cửa hàng, xem xét cẩn thận từng chiếc máy ảnh nhưng vẫn không thể tìm ra chiếc nào phù hợp nhất với mình. Bực bội, Tuấn Kiệt bất đắc dĩ quyết định đi thêm một vòng quanh cửa hàng nữa. Nhưng, dù đã cố gắng hết sức vẫn không thể quyết định được. Càng nhìn, Tuấn Kiệt càng cảm thấy choáng ngợp trước những lựa chọn trước mắt. Có vẻ như cậu đang rất bối rối, không thể đưa ra quyết định nên chọn chiếc máy ảnh nào.
Thất vọng, cậu đứng đó lam bẩm sinh một mình: “Phải làm sao đây, haiz”. Cậu hơi chán chường và không biết phải làm gì để giải quyết vấn đề trước mắt. Tuy nhiên, trong lòng cậu vẫn còn đầy sự tự tin với chính mình. Cậu tin rằng mình có thể tìm ra chiếc máy ảnh cho riêng mình.
“Tuấn Kiệt!!!”
“Hả, ai vậy?”. Đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên Tuấn Kiệt nghe có người gọi tên mình. Tinh thần cậu phấn chấn bay bổng, như bị lạc vào một cõi xa xôi nào đó và lập tức được đưa về thời điểm hiện tại. Cơ thể run rẩy chờ đợi, như thể có một luồng điện chạy qua người. Không cần suy nghĩ, Tuấn Kiệt theo bản năng quay đầu lại để tìm kiếm giọng nói, quét mọi ngóc ngách trong tầm mắt.
Với dáng người cao gầy, khoác trên mình chiếc áo khoác len màu đen, đối phương trông điển trai hơn bao giờ hết. Khóe môi Tuấn Kiệt theo bản năng cong lên, tràn ngập niềm vui sướng. Không cần suy nghĩ nhiều, cậu nhanh chóng chạy về phía người kia. “Anh, anh Minh Đức! Sao anh lại ở đây? anh vô đây làm gì vậy?”
Những câu hỏi hùng dũng đến vô tri khiến Minh Đức cảm thấy ngơ ngác khi nhìn Tuấn Kiệt. Nhưng chỉ sau một vài giây, anh đã trở lại trạng thái bình thường và không thể buông ra nụ cười khi nhìn thấy nụ cười trên môi cậu. Anh liền muốn chọc ghẹo đối phương, không hỏi ngược lại: “Hả? Anh vô cửa hàng máy ảnh, không mua máy ảnh chả lẽ mua em?”, Minh Đức nở nụ cười chọc ghẹo Tuấn Kiệt.
Tuấn Kiệt đang định lao tới ôm Minh Đức thì nghe được lời trêu chọc của anh. Tuấn Kiệt sững người, toàn thân cứng đờ, mặt đỏ bừng, tim đập loạn xạ. Vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt Tuấn Kiệt nhăn nhó, ngập ngừng nói, lắp bắp: “Em không hề có ý đó đâu nha!”. Lời chọc ghẹo bất ngờ của Minh Đức khiến cậu mất cảnh giác, khiến cậu cảm thấy dễ bị tổn thương và không biết phải đáp lại như thế nào. Trong khoảnh khắc đó, cảm xúc của Tuấn Kiệt rối bời, lời nói của cậu vô thức nói ra.
Nhìn Tuấn Kiệt xấu hổ và đáng yêu trước những lời trêu chọc của Minh Đức, anh không khỏi mỉm cười. Rõ ràng là lời nói đùa vui vẻ của Minh Đức đã khiến Tuấn Kiệt cảm thấy khó chịu, anh không muốn làm cậu giận thêm nữa. Vì vậy, anh đã nhanh chóng thay đổi chủ đề, muốn giảm bớt căng thẳng giữa cả hai. “Em muốn mua gì sao? Nãy giờ thấy em đi loanh quanh mãi vẫn không thấy ra tính tiền”
Tuấn Kiệt không khỏi nở một nụ cười ngập ngừng khi liếc nhìn đống máy ảnh trên kệ. Đôi mắt cậu lóe lên sự phấn khích xen lẫn thất vọng, sau đó thở dài rồi nói: “À, em muốn mua một cái máy chụp hình dạo này em thích chụp cảnh ý! những nãy giờ chọn mãi vẫn không biết máy nào hợp với em. Sợ mua về xài không được thì rất phí tiền”
“Thì ra là vậy, em đã biết xài máy ảnh chưa?”, nghe cậu nói thế, Minh Đức không cảm thấy đồng cảm với vấn đề mà cậu đang gặp phải. Nó rất giống với vấn đề mà anh đã trải qua khi mới bắt đầu tìm hiểu về máy ảnh. Lúc đó, anh cũng cảm thấy bỡ ngỡ và mơ hồ với những khái niệm và công nghệ mới. Nhưng qua thời gian và sự tìm hiểu, anh ấy đã dần dần nắm bắt được những kiến thức cơ bản và trở thành một người am hiểu về máy ảnh. Vì vậy, Minh Đức tin rằng cậu cũng sẽ vượt qua được khó khăn này và trở thành một chuyên gia trong lĩnh vực mà cậu đang quan tâm.
“Anh có vài mẫu hợp với người mới tập, nếu em không chê anh chọn giúp em nhé?”, Minh Đức không khỏi lên tiếng, bày tỏ mong muốn được giúp đỡ bạn mình. Tuy nhiên, trong sâu thẳm, anh có một động cơ ẩn giấu. Anh muốn tận dụng cơ hội này để đến gần cậu hơn, dành nhiều thời gian hơn ở bên cạnh cậu.
“Dạ!! em không chê đâu, còn rất vui nữa”
Khuôn mặt Tuấn Kiệt sáng lên nụ cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Minh Đức đứng đó không biết mình cũng đang bị tiếng cười truyền của Tuấn Kiệt thu hút. Đột nhiên, Minh Đức nhận thấy môi mình cong lên thành một nụ cười. Anh không thể nhớ chính xác sự biến đổi này diễn ra khi nào, nhưng anh không thể không cười theo.