Cuộc Gặp Định Mệnh

Chương 23: Máy Tính Tiền Không Hư Chứ, Anh?



“Em ưng nó chứ?” Minh Đức thì thầm, lén nhìn biểu cảm trên mặt Tuấn Kiệt. Tuấn Kiệt nhếch mép cười, gật đầu tán thành. “Đúng là người trong nghề có khá”, cậu nói.

Tuấn Kiệt bĩu môi, phụng phịu nói tiếp: “Ai như kẻ nghiệp dư như em đứng xuống 2 tiếng đồng hồ vẫn không lựa được cái nào. Vẫn may chủ cửa hàng không đuổi ra ngoài không thì quê chết mất” Sự mỉa mai trong giọng nói của cậu hiện rõ, nhưng cũng có một chút thích thú.

“Haha, người trong nghề sao, em nói hơi quá rồi với cả- chẳng ai nỡ đuổi một nhóc dễ thương như em đâu”, Minh Đức cười cười. Dù cố gắng gạt đi nhưng trong giọng nói vẫn có chút tự hào.

“Sao cơ?”, Tuấn Kiệt hoang mang quay sang nhìn Minh Đức. Đôi mắt cậu chứa đầy sự bối rối và lo lắng. Từ khi bước ra cửa hàng máy ảnh, cậu không rời chiếc máy ảnh một giây nào.

Rõ ràng là từ khi bước chân vào cửa hàng máy ảnh, cậu không rõ một cái nào. Vậy mà bây giờ, cậu chụp hết chỗ này đến chụp cái khác, thích thú nghịch nghịch mà quên luôn việc phải chú ý Minh Đức nói.

“Không có gì cả,” Minh Đức đáp với nụ cười gượng gạo, cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện sang chuyện khác. “Anh biết máy ảnh một chút, có gì không biết cứ nhắn hỏi anh nhé”

Tuấn Kiệt do dự rồi mới hỏi: “Em hỏi nhiều quá có phiền anh không?” Minh Đức trấn an anh: “Không sao đâu. Giúp được em rất vui”. Rõ ràng Minh Đức là người có hiểu biết và sẵn sàng chia sẻ kiến ​​thức chuyên môn về nhiếp ảnh.

Minh Đức không khỏi nhận ra vẻ mặt của Tuấn Kiệt vẫn không thay đổi. Không chút chần chừ, anh nhanh chóng trả lời: “Không phiền, không phiền. Trước đây anh chưa bao giờ bị em làm phiền, thực ra, anh mong được gặp em mỗi ngày, mặc dù em có thể nghĩ khác.”

Tuấn Kiệt, nhận thấy Minh Đức đang cố gắng gạt bỏ mọi bất tiện có thể xảy ra, quyết định thăm dò thêm. “Vậy… chủ nhật này cậu có rảnh không?” Tuấn Kiệt cảm thấy nhẹ nhõm và biết ơn trước lời đề nghị giúp đỡ của Minh Lâm. Cậu thận trọng hỏi. Không khí tràn ngập sự mong chờ chờ đợi câu trả lời của Minh Đức.

Minh Đức suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Chủ nhật tuần này sao?” Trên mặt Tuấn Kiệt hiện lên vẻ hưng phấn khi anh gợi ý, sau đó anh suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Anh rảnh”

“Chúng ta ta đi hình chụp nhé?” Minh Đức không thể cưỡng lại nhiệt huyết trong mắt Tuấn Kiệt và niềm đam mê của chính anh lại bùng cháy. Dù chỉ một lần thôi nhưng anh cũng không thể từ chối được, "được (được rồi), anh đồng ý. “Ừ, vậy chủ nhật nhé” Tuấn Kiệt háo hức đáp.

Sau khi khách hàng vừa rời khỏi cửa tiệm, anh nhân viên nhanh chóng cúi đầu và nói lời cảm ơn. “Cảm ơn quý khách!”. Anh chờ đến khi nghe tiếng bước chân của khách khuất xa mới dám ngẩng đầu lên.

Lúc này, anh nhân viên mới chắc chắn rằng không còn khách nào trong tiệm nữa, anh mới bước vào kho hàng, bắt đầu dọn dẹp và sắp xếp những đò mới lên kệ.

Quốc Huy đẩy cửa đi vào, sau đó mắt anh nhìn thẳng đến quầy thu ngân. Nơi đó không một bóng người đứng. Quốc Huy nghi ngờ hỏi: “Không có ai ở đây sao?”. Không một lời hồi đáp vang lên. Quốc Huy ngập ngừng, không biết phải làm thế nào.

Anh lẩm bẩm: “Chắc không sao đâu nhỉ.”

Nhìn quanh một lần cho chắc chắn, anh vẫn không thấy bóng dáng ai ở xung quanh. Bất chợt, anh nhận ra có một chiếc camera đang chiếu thẳng vào mặt mình. Quốc Huy không hề ngần ngại mà nở một nụ cười tươi rạng rỡ trước ống kính, còn hào hứng vẫy tay chào người phía sau máy ảnh một cách lịch sự nhất.

Cảm thấy cũng yên tâm, nhưng Quốc Huy không thể cứ đứng đây chờ nhân viên mãi thế này được, bụng anh đã kêu đói từ nãy đến giờ rồi. Đành phải gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, chuyện ăn uống quan trọng hơn bây giờ. Quốc Huy đi quanh một vòng để tìm đồ ăn.

Cái cảm giác đói bụng cồn cào luôn khiến Quốc Huy phải tìm đến những đồ ăn liên qua đến cơm, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Những lúc như thế này, Quốc Huy thích nhất là cơm nấm ở cửa hàng tiện lợi. Hạt cơm tròn trịa, mềm dẻo, quyện cùng nước sốt béo ngậy, thơm lừng luôn khiến anh cảm thấy thích thú.

Dường như định mệnh trêu đùa, khi Quốc Huy vừa đến, anh sững người khi nhìn thấy quầy cơm nấm trống trơn. Anh bần thần đảo mắt kiếm tìm món khoái khẩu của mình nhưng rồi đến cuối cùng chỉ nhận về sự thất vọng não nề. Món cơm nấm vị gà ưa thích của anh đã hết veo, không còn một suất nào. “Hết cơm nấm thịt gà rồi…”

“Dạ đây ạ, xin lỗi anh, anh thông cảm nhé” tiếng xịch nặng nề ở phía sau cùng với giọng nói gấp gáp khiến Quốc Huy bỡ ngỡ quay lại thì thấy anh nhân viên đẩy thùng hàng to đùng đến, nhìn vô cùng nặng nhọc. Anh nhân viên nhanh tay đặt cơm nắm lên kệ, mặc dù thao tác rất nhanh nhưng vẫn rất gọn gàng.

Quốc Huy gật gù: “Nãy giờ anh bận làm này đó hả. Hèn gì, lúc vào không thấy”

Nhân viên bán hàng khựng lại, thấy hơi khó hiểu mà suy nghĩ. “Hình như máy phát thông báo bị hỏng thì phải”, anh vừa lầm bầm tự nói vừa vội bỏ nhiệm vụ hiện tại, đi lại quầy thanh toán tiền để báo cho chủ cửa hàng về tình trạng máy thông báo bị hỏng.

Cầm cơm nắm mình mới đang cần trong tay, Quốc Huy tiến lại quầy tính tiền, sau đó mở miệng chọc ghẹo anh nhân viên: “Máy tính tiền không hư chứ, anh?”. Vừa nói, anh vừa cười gượng gạo, đặt nắm cơm xuống bàn.

Anh nhân viên nhíu mày có chút bối rối, không biết nên trả lời ra sao. Anh liền cầm cơm nắm lên quét qua máy quét, sau đó đọc số tiền cần trả, ngầm thông báo cho người khách kia biết máy vẫn hoạt động bình thường. Anh trả lời: “Của anh hết 30 ngàn đồng”.

“Anh hai, em có việc đột xuất cần phải ra ngoài, chắc sẽ về muộn ạ. Em đã nấu sẵn đồ ăn rồi, anh chỉ cần hâm nóng lại là được”, Tuyên Quân từ cầu thang bước xuống, quay sang nói với Vĩ Văn vài câu trước khi ra khỏi nhà.

Vĩ Văn bỏ vào tai tất cả những lời nói của Tuyên Quân, nhưng không thấy cậu đáp lại một lời nào. Tuy nhiên chỉ nghe thấy những giọng nói phát ra từ chiếc tivi, còn tiếng nói của Vĩ Văn thì không hề xen vào một lời.

Vĩ Văn gác chân lên bàn, ngả người ra phía sau, nằm dài ra xem tivi. Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa đã dần im lặng, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn xem đối phương đã đi chưa. Sau đó cậu lẩm bẩm một mình: “Đi hẹn hò với gái chứ gì”.