Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2

Chương 142: Dụ dỗ



Lý Uyên cầm cái thẻ trên tay trong lòng đang không biết có nên dùng nó để mời Kiều Uyển Nhi và Hạ Liên Tâm một bữa hay không, dù sao họ cũng đã cho cô rất nhiều lời khuyên, còn giúp đỡ mà không cần báo đáp.

Ở nhà cũng chán, bế con gái đi ra ngoài chơi cũng tốt.

Cô mở điện thoại gọi điện, thật may mắn là hôm nay Hạ Liên Tâm và Kiều Uyển Nhi đều không bận gì cả. Lý Uyên thay một bộ váy hoa khá xinh xắn, kéo cả tiểu Dĩ đi theo.

Trong quán cafe, cô chọn phòng riêng để tiện nói chuyện và không bị quấy rầy.

Khác xa với suy nghĩ của cô rằng cả hai người kia sẽ mặc những bộ váy đẹp nhất, Kiều Uyển Nhi và Hạ Liên Tâm đều mặc đồ công sở.

" Cả hai người … chẳng lẽ lúc nãy … đang trong giờ làm việc?".

Hạ Liên Tâm đấm đấm bả vai rồi lên tiếng:

" Hầy, không cần lo lắng đâu. Vợ sếp muốn đi chơi cho nên sếp cho nghỉ có lương~" - Hạ Liên Tâm nhìn Kiều Uyển Nhi rồi nói.

" Mẹ~".



Nghe thấy giọng nói của Lạc Lạc, Hạ Liên Tâm chạy đến rồi bế bé lên, thích thú mà véo má:

" Ôi trời~ nhìn xinh xắn đáng yêu quá vậy?".

" Cứ cưng nựng đi" - Kiều Uyển Nhi cười cười rồi nói.

Cô ấy xoay sang nhìn Lý Uyên rồi nhẹ nhàng hỏi:

" Sao rồi, cô và chồng vẫn ổn chứ?".

Lý Uyên thở dài:

" Quả nhiên là tôi không thể dỗ ngọt hắn ta được".

" Chồng cô chắc là xấu miệng lắm nhỉ".

" Còn phải nói, tính tình rất khó ưa".

Kiều Uyển Nhi cười:

" Vậy thì chồng tôi có vẻ được hơn một chút, dù hơi ác miệng nhưng đa phần là do ngại ngùng cho nên luôn nói ra những lời trái với lòng. Anh ấy nói lúc nhỏ rất hay chơi cùng với cô, cho nên luôn xem cô là em gái, nhưng có khoảng thời gian cô đột nhiên lại thay đổi, cứ bám dính rồi còn muốn làm tiểu tam. Anh ấy có bảo lúc đó tưởng cô đang trong tuổi nổi loạn cho nên mới như thế, thực sự không ngờ đến cô phải trải qua khoảng thời gian không vui".

Lý Uyên có chút đỏ mặt:

" Cô đừng nói nữa, chỉ cần nhớ đến thôi là tôi liền sởn cả gai óc".

" Hai người nói về chuyện xưa cũ xong chưa?" - Hạ tiểu thư bế bé gái trên tay, nhìn hai người bằng ánh mắt không mấy thiện cảm rồi tiếp tục nói:



" Việc đó cũng đã qua rồi, hãy nói về tương lai đi, có kế hoạch gì không?".

" À, nói kế hoạch mới nhớ ra … việc này cũng khá lâu rồi …" - Lý Uyên lên tiếng:

" Tôi định mở một studio nho nhỏ vì trước đây cứ nghĩ bản thân sẽ bị đuổi đi bất cứ lúc nào nên ít nhiều cũng phải tìm một công việc để có thu nhập, nhưng không ngờ sẽ được ở lại và còn có …".

Cô rút trong tay tấm thẻ lấp lánh, Kiều Uyển Nhi và Hạ Liên Tâm không nhịn được mà “Ồ” lên thật to:

" Ôi trời, phú bà!!!".

" Hôm nay tôi mời khách".

" Cung kính không bằng tuân mệnh~".

Kiều Uyển Nhi ngồi gần cô, nhỏ nhẹ mà nói:

" Tuy là kế hoạch mở studio không thực hiện được, nhưng có thể chuyển mục tiêu. Trước đó cô làm rất nhiều dự án, mắt nhìn trong kinh doanh cũng tốt, sao không tìm việc ở công ty, với khả năng của cô thì chắc chắn sẽ được nhận thôi".

" Thực ra vì bản thân tôi suy nghĩ quá nhiều việc không đâu, lo lắng bản thân tạm thời có thể ở lại nhưng sau này thì không đảm bảo nên muốn dành thời gian cho Lạc Lạc nhiều hơn…".

Nói chưa xong thì một bàn tay trượt từ vai vòng sang ôm lấy cổ cô, Hạ tiểu thư ngồi trên thành ghế, không biết từ khi nào đã đưa con gái cho tiểu Dĩ, bộ dạng lả lơi và xấu xa thì thầm với cô:

" Vậy thì dụ hắn ta kết hôn đi~ vậy thì sẽ có thể đi làm, không phải lo lắng những việc như sẽ bị đuổi ra khỏi nhà bất cứ lúc nào rồi~".

Lý Uyên thở dài, nhìn Hạ Liên Tâm rồi nói:

" nhưng cũng không tránh khỏi việc sau này sẽ phải ly hôn…".

Kiều Uyển Nhi lắc lắc đầu:

" Uyên, có thể cô đang bị overthinking đấy"

*Overthinking là suy nghĩ quá nhiều, tiêu cực hóa mọi thứ trong một vấn đề đã xảy ra hoặc sắp xảy ra.

Nhìn Lý Uyên đang khá lo lắng, cô ấy nói thêm:

" Đừng suy nghĩ mọi việc quá tiêu cực, hãy nhớ rằng chúng ta không thể xử lý nhiều vấn đề cùng một lúc. Cho nên, nếu muốn thì cứ kết hôn đi, mọi việc sau đó hãy tính sau cũng không muộn".

Lý Uyên ngẫm nghĩ rồi nói:

" Sao tôi thấy … hai người … đang cố … gán ghép tôi và hắn thế?".

“…”.

Lộ rồi.