Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2

Chương 143: Mua chuộc



Lý Uyên nhìn Kiều Uyển Nhi và Hạ Liên Tâm khiến cho hai người có chút chột dạ mà đưa mắt nhìn nhau.

Xong rồi, có khi nào cô đã phát giác ra được gì rồi hay không?

Thực ra Triệu Thần Hy … nếu nói là mua chuộc thì cũng không đúng, chỉ là hắn nói với cả hai người nếu được thì hãy bầu bạn với vợ hắn, vì Lý Uyên từ nhỏ đến giờ rất muốn có bạn bè để chia sẻ vui buồn.

Hắn đã tặng du thuyền rồi, nhận mà không làm gì thì cũng ngại, mà không nhận thì … đâu có ngu…

Vậy nên cả hai mới quyết định sẽ nói giúp vài câu tốt đẹp trước mặt cô.

Hạ Liên Tâm nhìn vào đôi mắt đang nghĩ ngời của Lý Uyên, sợ cô sẽ tìm ra điều bất thường liền bẹo bẹo má rồi nói:

" Vốn dĩ nếu như có thể cho Lạc Lạc bé bỏng một mái nhà thì không phải rất tốt hay sao?".

" Nếu cha mẹ sống không vui vẻ thì mái nhà đó có được tính là nhà không?" - Lý Uyên chỉ là đang muốn chọc ghẹo cả hai người.

Hạ Liên Tâm nhíu mày, véo má cô ngày càng mạnh tay hơn:

" Ai da, sao cứ suy nghĩ phức tạp vậy?"



Lý Uyên phì cười rồi nói đùa:

" Hai người sao có vẻ rất thích hắn, chẳng lẽ … bị mua chuộc rồi?".

Hạ Liên Tâm xua xua tay, vỗ vỗ lên vai cô vài cái rồi cố gắng diễn sao cho tự nhiên nhất có thể:

" Haha, khùng quó ò~ mua gì mà mua, tiền tôi ba đời tiêu không hết, sao có thể bị mua chuộc được?!".

Lý Uyên đưa ánh mắt dò xét, giọng nói cũng soi xét hơn:

" Phải không~".

____________

Trên đường về đến nhà, tiểu Dĩ ngồi phía sau xe cùng với cô, có chút thắc mắc bèn hỏi nhỏ:

" Em cảm thấy Hạ tiểu thư … dường như có điều gì đó giấu diếm".

Lý Uyên cười:

" Ừm, hôm trước có nghe chị Tử Anh nói hắn gần đây có dùng một số tiền lớn, lúc đó chị cũng đã nhờ em đi hỏi thăm tình hình, còn nhớ không?".

" Vâng, em nhớ Mike nói là thiếu gia có mua một chiếc du thuyền khá sang trọng, nhưng từ đó đến nay mãi không thấy nhắc đến nữa, em cứ nghĩ là ngài ấy sẽ đưa chị đi chơi nữa cơ".

" Có lẽ là lần sau nên nói Liên Tâm, cô ấy chắc sẽ không keo kiệt đâu, có điều … chắc sẽ hoảng hốt một phen".

" Ý … ý của chị là … chiếc du thuyền đó thiếu gia … tặng cho Hạ tiểu thư ạ?".

Lý Uyên nhìn cô gái nhỏ tuổi đang ngồi bên cạnh rồi mỉm cười, thì thầm:



" Chỉ là suy đoán thôi, nhưng cứ thử xem".

Tiểu Dĩ sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ rồi xanh lại, hệt như tắc kè bông khiến cho Lý Uyên không khỏi cảm thấy thú vị, tiểu Dĩ khẽ nói:

" Chẳng lẽ … chẳng lẽ thiếu gia … có tình ý với … Hạ tiểu thư?".

Cô cười, lắc lắc đầu rồi gõ gõ vào trán tiểu Dĩ:

" Triệu Thần Hy tuy là trước kia có hơi hoang đường, nhưng suy cho cùng vẫn còn quý cái mạng của mình lắm. Em nghĩ chồng của Liên Tâm sẽ để yên khi thấy vợ mình bị nhắm đến hay sao?".

Tiểu Dĩ lắc đầu.

Lý Uyên thì nhàn hạ vui đùa với con gái, giọng nói chẳng mấy bận tâm:

" Cứ chờ kịch hay đi, chắc sẽ vui lắm~".

*********

Lại thêm vài ngày nữa trôi qua, cô lại hẹn Kiều Uyển Nhi cùng Hạ Liên Tâm đi dạo phố, nhưng lần này cô lại bảo bản thân đang thèm ăn hải sản, muốn được ăn đồ do mình câu được, gương mặt lém lỉnh tinh ranh nhìn Hạ Liên Tâm rồi hỏi:

" Có thể dùng chiếc du thuyền sang trọng nào đó để đi không?">

Lời vừa nói xong, miếng bánh trong miệng của Hạ Liên Tâm - người được đánh giá là cử chỉ nhã nhặn, hội tụ đủ những yếu tố của con nhà thế gia vọng tộc - bị rơi xuống đất.

Hạ Liên Tâm dùng khăn lau lau miệng, kinh ngạc nhìn Lý Uyên rồi lắp bắp:

" Cô … cô … sao lại biết việc du thuyền?".

Lý Uyên xoắn xoắn một bên tóc rồi ôn nhu nhẹ nhàng nói:

" Đoán~".

“…”.

Chuyển cảnh …

Người đàn ông nào đó ngồi trong văn phòng làm việc đến mức lưng sắp gãy đến nơi, mắt cũng mỏi đến mức muốn nhắm lại, hắn thiết nghĩ bản thân đã làm việc rất chăm cho nên tự thưởng cho bản thân khoảng 15 phút nghỉ ngơi và lướt mạng xã hội.

Vì là người khá cuồng vợ, mở điện thoại lên liền nhìn thấy bức hình của Lý Uyên chụp đang ngồi câu mực ở trên chiếc du thuyền có hơi quen mắt cùng với dòng trạng thái không thể đá xoáy hơn:

" May mắn được bạn thân đưa đi chơi bằng du thuyền mới toanh".

Kèm với icon đang cảm thấy hào hứng.

“…”.

Triệu Thần Hy lặng lẽ thoát ứng dụng, tắt điện thoại rồi tiếp tục làm việc.