Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương

Chương 1161: . Chia ra làm việc



Chương 50. Chia ra làm việc

Lão đại xách cổ áo ta, nước miếng thơm ngọt đập vào mặt.

“Lòng son dạ sắt? Ngươi đã bị người bắt gian tại giường, còn lòng son dạ sắt với ta! Ta thấy ngươi là sắc đảm bao thiên!”

Tô Hiểu mèo kêu theo: “Đúng thế đúng thế! Ngươi làm sao vậy!”

Oan uổng a! Căn bản không phải lỗi của ta a, đám Ngô Đại Dụng đột nhiên xông vào a.

Huống chi không ở trên giường a!

Đường Dịch buồn bực nói: “Ngài còn muốn lên giường?”

Này Đường Dịch, cẩu vật ăn cây táo, rào cây sung nhà ngươi!

“Ta là một tấm lòng son dạ sắt a! Lão đại, xưa nay ta một lòng với ngươi a.”

Lão đại càng nóng, một bàn tay vỗ vào đầu ta.

“Ta liều sống liều c·hết mỗi ngày, mong có thể sống yên ổn lúc về nhà. Ngươi ăn chơi đàng điếm bên ngoài thì cũng thôi đi, vậy mà còn đăng đường nhập thất, còn bị người bắt gian. Mặt ta phải để đâu ಠ_ಠ

“(・з・) Nhưng ta không cố ý. Bọn hắn đột nhiên xông vào, ta không cản được a.”

“Một câu không cố ý mà muốn thôi? Ngươi đuổi ta?”

“Không, không có ý đó.” Ta lắc đầu, thở dài: “Ta ở ngoài đã rất mệt mỏi, đừng ồn ào chuyện này được không? Hơn nữa, chủ yếu là cởi trói cho ta a.”

Lão đại trợn tròn mắt: “Ngươi có ý gì? (╬°Д°) “

“Ta không có ý gì a.”

“Không, ngươi có ý đó.”

“Ta có ý gì sao?”

“Ngươi nói ngươi ở ngoài rất mệt mỏi, trong nhà nhiều chuyện như vậy, ta rất thoải mái sao? Ngươi có nghĩ tới ta không? Minh đại gia! Hừ!” (`へ´≠)

“Này này này, không phải ý đó mà!” _:( ´ ロ `」): _

Tô Hiểu kéo tay áo Đường Dịch, nhỏ giọng nói: “Đường Dịch, sao giống vợ chồng cãi nhau vậy. Đôi khi cha mẹ ta cũng ồn ào như thế.”

“Không phải giống.” Đường Dịch lạnh nhạt nói: “Quả thật là thế.”

Dừng một lát, quay đầu lại hỏi một câu: “Cha ngươi dũng cảm như vậy sao?”

“Đúng a!” Tô Hiểu gật mạnh đầu, sau đó nói: “Cho nên hắn c·hết a.”

“......” Đường Dịch yên lặng gật đầu, nhìn chúng ta: “Để ý, đề phòng đại ca bị nổ đầu.”

Vậy ngươi ra tay cứu ta a! !

Haiz, quá oan uổng! Rõ ràng ta đi vì công nghĩa, công lý và trả tiền a!

Cho dù vì trả nợ, ta cũng trợ giúp tranh cử thần tượng học cung a!

Lão đại hừ nói: “Ta nghe ngươi nói hươu nói vượn.”

“Sắp thi lễ rồi!”

Rốt cuộc lão đại nghe ta nói: “Cái gì đấy?”

“Các ngươi không nghe nói phải thi cái gì sao? Lễ nhạc xạ ngự thư toán, lễ xếp số một a. Chúng ta thô hào lỗ màng, nào biết cấp bậc lễ nghĩa. Kim Chiếu Ảnh môn thanh mặt này, nàng sớm đã thắng một lần, sẽ không tranh với chúng ta. Lúc này ta mới đi nhờ nàng a.”



Thấy ta nói coi như có logic, bọn hắn đều bán tín bán nghi. Ta giải thích một hồi, đến khi ta nói ra: “Huống chi, Kim Chiếu Ảnh có thể vừa ý người như ta sao?” Sau đó, bọn hắn mới gật đầu: “Là đạo lý này.”

Lúc này mới cởi trói cho ta.

......Các ngươi đều là ma quỷ! ! !

******************

“Sang trái một chút.”

“Ôi, ôi.”

“Sang phải một chút!”

“Ôi, ôi.”

“Lên một tấc ba ly, dừng lại. Thủ pháp số mười ba.”

“Tốt tốt.”

Ánh đèn u ám, một căn phòng nhị tiến. Chỉ thấy mọi thứ cũ nát, ở giữa bày một án thư hình chữ nhật, đầy đủ văn phòng tứ bảo, ngoài ra không còn vật gì khác.

Chỗ ta ở bây giờ tên là Ngư Chi Tứ.

Là căn phòng tổ truyền của Thẩm gia.

Năm đó tiên tổ Thẩm gia giúp thái tổ hoàng đế đánh giang sơn, làm người đứng đầu Tuyệt Phong tam nhân, sáng lập Lục Phiến môn. Căn Ngư Chi Tứ này chính là chỗ ở của hắn năm đó.

Phòng của gia gia Thẩm lão đại cho Điểu huynh ở. Không gian trong Lục Phiến môn lại căng thẳng, không chỗ để sắp xếp. Thế là căn phòng tổ truyền này, trở thành chỗ Thẩm lão đại xử lý văn kiện cơ mật.

Nói là văn kiện cơ mật, kỳ thực đều không bảo tồn. Mỗi lần, nếu không trực tiếp đốt thì đóng dấu gửi đi. Cho nên, kỳ thực nơi này chỉ là chỗ Thẩm lão đại có thể nói bí mật.

Về phần đối tượng lão đại có thể nói bí mật, đương nhiên chính là kẻ bất tài cỏn con —— tại hạ.

“Trước mặt nhiều người như vậy, ta thật sự không thích nói ngươi.”

“Ôi, ôi, là ta bất tranh khí.” Vừa nói ta vừa gia tăng hai phần khí lực.

“Bây giờ ngươi có thể thành thật khai báo. Rốt cuộc vì sao quậy ra loại chuyện này.”

Quả nhiên không ai biết ta bằng sư phụ, sư nương, tiểu sư di và lão đại. Không hổ là một trong bốn con giun đũa trong bụng ta.

Với lão đại thì ta không sợ mất mặt, một năm một mười nói ra chuyện thiếu nợ. Còn có chuyện bị người uy h·iếp nhất định phải thắng thần tượng học cung.

Lão đại nghe xong chu môi, nhìn qua hình như không cao hứng lắm.

Nhìn cẩn thận, rõ ràng là miễn cưỡng nhịn cười.

Này! Đừng phản bội sự chờ mong của ta a! Vì sao vẫn muốn cười ta à!

“Ha ha ha ha ha ha.” Thẩm Y Nhân cởi mở cười ra tiếng, “Không ngờ là lý do này, quá ngu vậy.”

Ta sưng mặt lên, nhưng tay vẫn bất tranh khí không dừng lại.

“Nhưng ngươi có nhiều bí mật như vậy, xác thực không thể lộ ra. Nếu để bá bá biết ngươi chính là Tra tiên nhân và Dạ La bảo chủ, ngươi còn thoái ẩn cái gì, trực tiếp đẩy ngươi ra tiền tuyến.”

Ta đắc ý hừ hừ: “Tối thiểu cũng là đãi ngộ cấp Tuyệt Phong.”

“Ngươi nghĩ nhiều.” Lão đại xinh đẹp chun mũi, “Không phải ta xem thường võ công của ngươi. ngươi từng gặp Thiên Hồ, võ nghệ thế nào? Chỉ sợ võ công của Kỳ Lân vệ Bạch Mã còn trên hắn. Ta chưa từng gặp Ảnh Phượng, nhưng có thể đảm nhiệm cận vệ của bá bá, võ công chắc chắc không kém. Bỏ một người vào chốn võ lâm, đều là cao thủ lực áp quần hùng, độc bộ vũ nội.

Ngoài ra, chỉ võ công cao cũng không được. Người không được hoàng thượng tín nhiệm tuyệt đối thì không thể làm Tuyệt Phong.

Còn ngươi, tuy nửa năm nay lập công rất nhiều, bá bá cũng rất hợp cạ với ngươi, vẫn thiếu chút ý tứ.”



Dưới ánh nến, má tuyết lúm đồng tiền của lão đại đỏ lên, như tuyết mới nhuộm ráng chiều. Nàng hơi phồng má, dường như đang nghĩ đến chuyện vui, cười rất ngọt.

“...... Nhưng nếu làm thật...... Cũng không tệ.”

Tướng mạo lão đại vốn đẹp ngọt, một khi có vẻ mặt như thế, lực p·há h·oại là tuyệt đại. Ta choáng váng tại chỗ.

Nhưng cân nhắc thực tế, nếu ta lộ ra ánh sáng, chỉ sợ không phải lên làm Tuyệt Phong. Mà là bị Tuyệt Phong tam nhân truy nã toàn quốc...... Đãi ngộ tương tự Tây Môn lão đầu nhi năm đó. Trừ phi ta có cả một Ma giáo làm hậu trường, nếu không đừng mong có một ngày ăn cơm yên ổn.

Nói đến đây, không biết đội người theo ta năm đó thế nào.

Lúc làm Tán thần tôn ở Tây Vực, dưới tay ta còn có một tiểu đội. Tuy nhân số không nhiều lắm, nhưng tư chất cũng không tệ. Suốt ngày theo sau ta khi nam phách nữ, không ác không...... Duy trì trị an, trừ bạo an dân. Lúc ấy, hầu như người phản đối ta đều bị bọn hắn đánh.

Hơn nữa bởi vì Tán thần tôn chuyên trách trừng phạt giáo đồ, ti chưởng phạt ác. Cho nên không có mấy người trong Thần Nguyệt giáo không bị chúng ta đánh.

Haiz, thật hoài niệm năm tháng tuổi trẻ khinh cuồng đó.

“Làm sao dừng tay?”

“Ôi, ôi.”

Lão đại không tự giác cắn cán bút. Dường như bản thân lão đại không phát hiện, lúc suy nghĩ, nàng rất thích cắn gì đó, tỷ như cán bút. Cho nên trên ngòi bút lão đại chuyên dùng luôn có những dấu răng nho nhỏ, không ngờ trông khá thanh tú dễ thương.

“Tổ chức này cũng kỳ quái, vậy mà muốn ngươi làm thần tượng học cung để trả tiền. Chuyện này đáng nhiều tiền như vậy sao?”

“Chắc đáng chứ. Dù sao miếng ngọc kia đã rất nhiều tiền. Ngoài chuyện này ra, quán quân cũng chỉ thu được phiếu học tập và phiếu đọc sách, những thứ này đều không có tác dụng a.”

Lão đại lắc đầu.

“Đương nhiên không phải, ngươi có biết trong Đại Nhậm học cung chứa vô số điển tịch không. Trong đó không thiếu bản độc nhất của cổ thư sớm đã tuyệt tích. Nếu có thể tùy ý đọc, là thu hoạch đến mức nào. Ngoài ra, phiếu học tập có đặc quyền học với giáo ngự trong Đại Nhậm học cung. Đó là chỗ cao thủ Nho môn hội tụ. Cho dù Nho môn bây giờ kém xa năm đó, nhưng kỹ nghệ vẫn truyền xuống. Đây cũng là một khoản không thể khinh thường.”

Nghe lão đại nói chuyện, ta phát hiện ngoại trừ miếng long văn hỏa ngọc kia, hai thứ còn lại cũng có giá trị tương ứng. Mấy thứ cộng lại, chẳng phải còn nhiều hơn tiền ta nợ? Đám hỗn trướng này, lại lừa ta? Ta còn cho rằng chỉ đơn giản đoạt quán quân là xong việc.

“Ngươi a. Quan sát thấu triệt chuyện người ngoài, chuyện của mình thì đầu óc mơ hồ. Ngươi cũng không suy nghĩ, nếu không có chỗ tốt, ai nguyện ý bỏ vàng ròng bạc trắng, lấy cái quán quân nát. Ngươi không thiếu bọn hắn nhiều chứ?”

Chuyện này thì không thể nói cho người ngoài...... Ta ngưỡng vọng nóc nhà, a, một con nhện thật lớn.

Ta đột nhiên bị đập đầu.

“Đánh ta làm gì?”

Lão đại hơi khó chịu liếc ta, trông rất cổ quái.

“Hả?”

Không ngờ lão đại do dự hiếm thấy, lẩm bẩm một lát, mới hỏi.

“Ngươi…. rất thân với Kim Chiếu Ảnh?”

“Cũng không tính là thân. Chỉ từng gặp một hai lần, có chút tình bạn cũ.”

Lão đại không tin nói.

“Xưa nay nàng mắt cao hơn đầu, không nhìn trúng ai cả, vậy mà ngươi có giao tình với nàng?”

“A, cũng vẫn được. Tuy hao chút sức lực nhưng rất dễ nói.”

Ta sờ gáy, không tim không phổi cười nói: “Không phải ta khoác lác, chuyện ta nhờ, bình thường nàng sẽ không cự tuyệt.”

Lão đại cũng cười rất vui vẻ.



“Đúng không?”

“Ha ha ha ha, đúng vậy.”

*******************

Chờ ta phản ứng lại, ta đã bị đuổi khỏi cửa.

Kỳ thực nói đuổi còn không đúng, là dùng một kỹ xảo kỳ diệu.

Được rồi, ta bị đá ra.

Vừa rồi còn rất tốt a! Nữ nhân thật không nói đạo lý! !

“Nhị đương gia!”

Ta thấp giọng quát, nháy mắt sau đó, nhị đương gia khiêng một băng ghế nhảy ra từ đống cỏ khô bên cạnh.

Thả băng ghế xuống, ta bắt chéo chân ngồi lên. Nhị đương gia lấy ra một vỏ rượu nhỏ, lấy ra cái chén nhỏ bỏ vào tay ta, cung kính rót một chén.

“Đại đương gia vất vả.”

“Ừ.” Ta ngửa đầu nâng ly, nhị đương gia chạy ra sau đấm lưng, tiện tay rót đầy một chén.

Nhị đương gia vừa đấm vừa nói.

“Đại đương gia, người Bạch vương thất quan tới, đoán chừng sẽ có ít hành động trong kinh thành.”

“Chuyện nhỏ, để trong lòng làm gì.”

Ta còn thiếu mấy chục vạn đây! Bọn hắn gây chút chuyện thì làm sao!

“Không phải sợ bất lợi với ngài sao?”

“Bây giờ ta là nhân sĩ chính đạo, không phải thổ phỉ cũng không phải Ma giáo đồ, bọn hắn có thể làm gì được ta? Trái lại, ta có chuyện muốn ngươi đi tra.”

“Ngài phân phó.”

“Nghe nói đồ của lão Huyết xuất hiện. Còn có tin tức Linh Không tái xuất giang hồ. Hai người này không thể hiện thân, tùy tiện ra một người, kinh thành sẽ loạn thành một đám.

Chuyện này ta không nhờ được người khác, hơn nữa tương đối khó khăn, ngươi tự mình đi một chuyến.”

Nhị đương gia không khỏi ngừng tay.

“Không được a đại đương gia. Nếu ta đi, ai bảo hộ ngài.”

Ta ‘Này’ một tiếng.

“Đại đương gia ngươi giống người s·ợ c·hết sao?”

Nhị đương gia trầm mặc.

“Không phải bên cạnh ta còn đám Đường Dịch sao? Thật sự không được, ta vẫn có thể chuồn a. Lão nhị, nếu Huyết Nghiên Quân còn sống thì cũng thôi đi. Nếu c·hết, ta không cho phép người ngoài dùng loạn v·ũ k·hí của nàng. Linh Không thì càng miễn bàn. Nếu ‘Hắn’ vào kinh, có thể là chuyện nhỏ sao? Ngươi cần phải đi.”

“Nếu ngài đã nói như vậy, ta đây chỉ có thể đi một chuyến. Tiểu đệ xuất phát ngay bây giờ, sớm ngày tra ra kết quả.”

Nhị đương gia người chân thật nói lời thẳng thắn, lôi lệ phong hành, lập tức muốn đi. Nhìn bóng lưng hắn, ta không khỏi bất an trong lòng.

“Lão nhị!”

Ta lên tiếng gọi hắn lại.

Nhị đương gia quay đầu lại: “Vâng?”

Ta thâm tình nhìn hắn thật lâu, mới thở dài.

“Trong vòng ba ngày không có kết quả thì mau về, ta sợ treo ở đây.”

“..........”