“...... Ai ôi ai ôi, đánh lâu như vậy, Tuyệt Thánh thập tọa mới rốt cuộc lắng lại. Do sát thủ đệ nhất Sát Liên, ‘Hồng Tuyết’ của Lục Đao hội làm. Chậc chậc chậc, hình như là người trẻ tuổi nhất từ trước tới nay.”
Đêm trăng, bến đò vắng người. Mấy người xúm lại truyền đọc gì đó, chụm đầu chổng mông, hoàn toàn không quan tâm dáng vẻ.
Một lão hán quệt miệng cực kỳ khinh miệt.
“Còn không phải sao? Những năm gần đây, người mới trên giang hồ kẻ sau mạnh hơn kẻ trước. Ngoài hai đại kỳ tài võ học của chính đạo, một kiếm bình thiên hạ của Võ Đang kiếm quan —— Ô Vân Khởi và thiên chi kiêu tử của Bách Thần A Hộ —— Nhàn Tuế Nguyệt ra. Trước có Kim Ngọc Phi Diên và chiến thần Dịch Nhai, sau có Bắc Bình Liên Truy Nguyệt và Dương Châu Tống Ly. Lão tử đánh không lại bất kỳ ai. Trong tà đạo càng hung ác, cũng có ba kinh thế chi tài hoành không xuất thế. Ma Tinh của Ác Nhân cốc, Đường Nghịch của Đường Môn, Xích Đao Hồng Tuyết của Sát Liên.
Gần đây nghe nói, thánh nữ của Vân Thiên cung lại nhập thế. Lần trước U Thế Ly nhập thế, một buổi g·iết sạch anh hùng tam xuyên. Ma giáo nhặt đại tiện nghi, bởi vậy mà thịnh. Haiz, lúc này chúng ta lại vào giang hồ, cũng không biết là phúc hay họa.”
Trong ba người, có một nữ tử trang dung diễm lệ cười đến run cả người: “Hải Dạ Xoa đại danh đỉnh đỉnh, trốn trốn tránh tránh hai mươi mấy năm, bây giờ trở nên sợ đầu sợ đuôi. Khí phách đ·ánh c·hết trưởng lão Võ Đang trong nước năm đó, mất rồi sao?”
Lão hán kia thở dài một hơi, cúi đầu không nói.
Nhìn dáng vẻ thì người thứ ba chỉ là một nam tử tráng niên khoảng ba mươi tuổi, hắn chính là người cầm quyển sổ kêu to. Lại có chút ngây thơ của hài đồng, không để ý tới đối thoại của lão hán và nữ tử.
“Ôi ôi, xếp hạng mới của Võ Tiên bảng sao vậy?”
“Cho ta xem.”
Nữ tử cười mắng: “Tránh ra, ngươi biết chữ sao?”
Nam tử kia cảm thấy hết sức kỳ quái nói.
“Ta đã lâu không xem Hắc Bạch giám, nhưng cũng không thể kỳ quái như thế. Trong Võ Tiên bảng phân hắc bạch, thập đại cao thủ Hắc giám này, làm sao không có Hồng Tuyết? Hắn là Tuyệt Thánh thập tọa a.”
> kể võ lâm chí dị, chuyện thiên kì bách quái gì cũng ghi chép. Nhưng thứ được người trong võ lâm chú ý, không phải mâu tặc nào trộm châu báu gì, thiên kim nhà nào bỏ trốn với ai.
Mà là ghi chép, tính danh có tư cách nhận xưng hào ‘Cao thủ’ nhất trong đương kim võ lâm.
Võ Tiên bảng, chính là bảng danh sách ghi chép võ nhân nổi bật trong đương kim giang hồ.
Bảng danh sách này biến động cực kì nhanh chóng, biến hóa trong thời kỳ náo động càng mãnh liệt. Dù sao giang hồ chém g·iết, có ít người ngã xuống rồi không đứng lên nổi. Có ít người lại thẳng tới mây xanh, đứng trên đỉnh đầu mọi người.
Nhưng có một số người, lại không dễ biến động. Mặc cho thế sự chuyển dời, luôn chiếm cứ một chỗ cắm dùi.
Đây chính là cao thủ liệt vào top 20 của Võ Tiên bảng.
Võ tiên phân hắc bạch, Hắc giám và Bạch giám đều có mười người.
Thứ Hắc giám ghi chép, là đám ma đầu có vũ lực quan tuyệt quần tà của tà đạo.
Thứ Bạch giám ghi lại, đương nhiên là những anh hùng có võ công độc bộ vũ nội của chính đạo.
Những người này không được xếp hạng, cũng khó giới thiệu võ công. Nhưng một khi vào bảng, bình thường sẽ khó sửa đổi.
Bởi vì cao thủ tuyệt thế như vậy không dễ xuất hiện. Bình thường, thay đổi đều do kế thừa hoặc là xảy ra đại sự thế gian nào đó.
Sau khi nghe xong, Hải Dạ Xoa cười lạnh nói.
“Uổng cho Hạn Bạt ngươi là cao thủ thứ hai của Yêu Nguyên thất túc ta, kiến thức như tiểu nhi. Tuyệt Thánh thập tọa chấp chưởng Tuyệt Thánh Thập Minh lệnh, võ công đúng là cao, nhưng chủ yếu dựa vào thế lực hùng hậu.
Tỷ như võ công của Bồ Đề * A Bất Lặc Tư không nhất định cao hơn thập đại cao thủ Hắc giám. Nhưng mọi rợ bắc này là vương thúc Thiết Chân, Thiết Chân vương do hắn bồi dưỡng, ba thành quan võ của Thiết Chân quốc do hắn dạy ra. Ngươi g·iết hắn, chuyện này còn không náo động thiên hạ? Đây mới là nguyên nhân thực sự làm hắn vào Tuyệt Thánh.”
“Không phải cũng bị hủy sao? Lần trước ai thu hồi Thập Minh lệnh?”
Thân thể nữ tử run rẩy, hư thanh nói: “Lai Kính Chân.”
Ba người đột nhiên cùng nhau than thở với trăng.
“Gặp gỡ tên điên này, là A Bất Lặc Tư không may a.”
Dường như cực sợ Lai Kính Chân, chỉ nhắc tới danh tự đã tim đập nhanh.
Lão hán lắc đầu.
“Năm đó Cổ Vô Trúc danh xưng Sơn Tặc vương, suất lĩnh cường đạo sơn tặc trong thiên hạ. Sau khi m·ất t·ích, Thập Minh lệnh còn không phải giao cho Lục Lâm chi chủ —— Vụ Lang —— Hoa Phi Hoa. Nói cho cùng, Tuyệt Thánh nhìn thế lực, mà không chỉ thực lực.
Võ Tiên bảng chỉ nhìn võ công thế nào, võ nghệ của Hồng Tuyết có cao hơn nữa. Trước thập đại ma đầu có võ công cao nhất trên đời, vẫn hơi kém một bậc. Đương nhiên không trong Hắc giám.”
Nữ tử kia lại cười dài âm hiểm, trào phúng cực điểm.
Cửu Mệnh miêu yêu ngẩng cao gương mặt diễm lệ không rõ niên kỷ, đùa cợt nói.
“Ta cười một ít người có lá gan không lớn, khẩu khí lại rất lớn. Trọng yếu nhất chính là, không có kiến thức mà dám nói hươu nói vượn.”
“Ta nói bậy bạ cái gì?” Lúc nói chuyện, rõ ràng lão hán đã giận dữ, nhưng ngữ điệu vẫn lạnh lùng, không hề trập trùng.
“Một ít người nói rõ ràng mạch lạc, nhưng không biết Hồng Tuyết tuy lấy được Tuyệt Thánh Thập Minh lệnh, nhưng không phải được Lai Kính Chân phát cho. Mà là g·iết người đoạt bảo, nhân lúc người ta không để ý, một đao chém đầu người cầm lệnh, c·ướp được Thập Minh lệnh này.
Đừng nói Hồng Tuyết kia không trong thập đại cao thủ Hắc giám, kỳ thực ngay cả Tuyệt Thánh thập tọa cũng chưa phải. Hạn Bạt lão đệ đọc sách qua loa đại khái, ngươi thì đọc không biết chữ, toàn làm trò cười.”
Cửu Mệnh miêu yêu này càng nói càng cay nghiệt, Hải Dạ Xoa tức giận đến nổi gân xanh, mắt thấy muốn động thủ.
Nam tử tên Hạn Bạt kia cười ha ha, hòa tan một chút khẩn trương, hoặc là hắn vốn không cảm thấy khẩn trương.
“Sắp nhìn thấy sứ giả, đợi chúng ta tái xuất giang hồ, phải tìm những người này đánh cho đã nghiền mới được.”
Hải Dạ Xoa cúi đầu không nói, dường như không đồng ý lắm. Cửu Mệnh miêu yêu thì gật đầu nói.
“Nói cũng đúng, sao cô nàng kia còn chưa tới. Hôm nay Yêu Nguyên tam túc ta tái hiện giang hồ, không phải tới bờ sông này cãi nhau.”
Ba người đều nhìn nước sông róc rách trước mắt, như đang chờ đợi gì đó.
Ánh trăng rơi xuống, sóng nước lấp loáng, phong lưu cuốn lên. Đột nhiên trong sông vang lên một âm thanh, một bóng đen nhảy khỏi mặt sông, lưu loát hạ xuống bên bờ.
Người kia có thân hình cao gầy mảnh mai, lung linh tinh tế, giọt nước trên người xuôi theo đường cong mê người trượt xuống, như mang huân hương say lòng. Rõ ràng là nữ tử, càng là một mỹ nữ.
Ba người đều nhìn nàng chằm chằm, nhưng không phải nhìn chằm chằm vào vưu vật có vóc dáng động lòng người này, mà là bộ đồ lặn màu đen có tạo hình quái dị kia.
“Ngươi thật sự từ Trấn Giang tới?”
Nữ tử kia đáp: “Hai đạo thủy lục đều có người nghiêm phòng truy tung, không thể không như thế.”
Cửu Mệnh miêu yêu tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói.
“Kỳ Trang của Huyết Nghiên Quân quả thật lợi hại. Trò ‘Thủy yêu’ này có thể kích thích hô hấp trong cơ thể, người không biết võ công cũng có thể ở trong nước hai canh giờ không cần lấy hơi. Hơn nữa tốc độ nhanh tuyệt, cực ít lực cản. Người biết võ dùng, quả là tới lui tự nhiên, ai có thể tìm được tung tích?”
Hải Dạ Xoa thì không nói nhàn thoại, đi thẳng vào vấn đề.
“Ngươi chính là Thất gia?”
Nữ tử kia cười nhạt một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
“Đúng thế.”
Sau khi trộm Vĩnh Hanh thông bảo, Thất gia lặn xuống nước ra khỏi thành. Ngày đó cửa thành khóa chặt, đường thủy có thể cấm thuyền, lại không ngăn được người có Kỳ Trang như nàng. Nàng toàn lực đi đường, thành công đổi con dấu thành hiện bạc.
“Lấy năm mươi vạn lượng làm lễ gặp mặt, chủ nhân nhà ngươi cũng đủ hào khí.”
Thất gia ôm quyền cười nói.
“Có thể mời được Tuyệt Thánh thập tọa —— Yêu Nguyên chi chủ tái hiện giang hồ, năm mươi vạn lượng cỏn con, không đáng gì.”