Lúc nói lời này Thất gia cúi đầu, tiếng như muỗi vằn, gần như không thể nghe thấy.
Mà Hồng nhị đương gia thì ——
“Hả?”
Lão nhân gia người chưa nghĩ ra câu sau. Vốn bảo nàng đừng đi để nghe ngóng tung tích Huyết ma, nên mới miễn cưỡng nặn ra một câu, ai biết nói tiếp thế nào.
Lập tức dài giọng, ‘A’ một tiếng, vô cùng bồn chồn.
Nhưng căn cứ vào truyền thống ở Dạ La bảo —— ‘Gặp chuyện khó quyết đẩy cho đại đương gia’ vẫn nói ra.
“Ta nghe lời đại đương gia chúng ta, mới đi theo ngươi.”
“Đại đương gia các ngươi? Chính là Minh Phi Chân kia? Hắn bảo ngươi đi theo ta làm gì?” Nhắc đến Minh Phi Chân, thần sắc không khẩn trương như vừa rồi.
Hồng Cửu còn chưa bịa xong câu sau, hồi tưởng biện pháp bình thường đại đương gia dạy, bĩu môi thì thầm.
“Chủ yếu là...... Ta..... Có ý với ngươi.”
Mặt Thất gia lập tức biến thành một tấm vải đỏ, mắng.
“Ngươi có ý gì với ta?”
“Từ ngày đó, ngươi ta trong học cung......”
Hồng Cửu chưa bịa xong, bây giờ khổ vì không nhanh trí như sư phụ và đại sư huynh, nói hai chữ lại ngừng một lát, ấp a ấp úng.
Thất gia thấy Hồng Cửu nhắc tới ‘Trong học cung hôm đó’ còn úp úp mở mở, lập tức hồi tưởng lại ngày đó hắn bóc trần thân nữ nhi của mình.
Gò má nóng hổi, vội vàng nói: “Ngậm miệng, ngươi muốn c·hết! Ngươi nhắc lại chuyện này, ta, ta một kiếm g·iết ngươi.”
“Sao? A không phải, ta nói…. Ngày đó gặp mặt, vô cùng kính ngưỡng võ công và nhân phẩm của cô nương. Ờ ờ, ôm thái độ học tập và thỉnh cầu tiến bộ, muốn kết bạn với cô nương. Sau đó đại đương gia chúng ta nói, vậy ngươi đi kết bạn đi. Sau đó tại hạ liền tới.”
Thất gia thấy hắn tiền ngôn bất đáp hậu ngữ, cũng không biết câu nào là thật, nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.
Hồng Cửu tiếp tục nói: “Tới đường đột, không mang lễ gặp mặt. Kết quả là ta......”
Cúi đầu vơ vét nửa ngày cũng không móc được gì trong ví. Hắn quên mình cũng không có bao nhiêu tiền, nào có đồ đáng giá. Bỗng cúi đầu xuống, nhìn thấy quần áo trên người.
“Ta bèn mua một bộ quần áo mang tới.”
“A, a......” Thất gia nhìn bộ nữ trang sắp bị căng rách trên người hắn hồi lâu, nhíu mày do dự nói: “Nhưng ngươi không cần mặc vào a.”
Hồng Cửu nghiêm mặt nói: “Ta là đại nam nhân. Nếu đo một bộ quần áo nữ rồi đi, còn ra thể thống gì, sẽ bị người ta giễu cợt.”
“A, a.” Thất gia triệt để ngẩn ngơ.
Hồng Cửu vội vàng nói bổ sung: “Chủ yếu là ta gấp chỗ gấp của người. Ngươi biết, hành tẩu giang hồ dễ gặp phải vấn đề hư hao quần áo. Ngươi nhìn mình bây giờ, chẳng phải gặp vấn đề này sao?”
“Ta? Ta rất ổn a. Quần áo không rách.”
“Đúng là không rách, nhưng không phải ẩm ướt sao? Hơn nữa quần áo của ngươi để mặc trong đêm, ban ngày gặp người kiểu gì.”
Thất gia cười ha ha nói: “Bộ của ngươi, cũng ẩm ướt nhé.”
“Vậy thì không giống, ngươi tới kiểm tra.”
“Còn không giống sao...... A? Sao lại khô, còn ấm.”
Thì ra sau khi lên bờ, Hồng nhị đương gia sóng lòng cuồn cuộn, lo lắng an nguy của sư huynh, chân khí tuôn ra, hong khô nước trên người. Cũng không phải cố ý hành động.
Lúc này vừa vặn phát huy được tác dụng.
“Thất gia, a không không, Thất cô nương. Đại cô nương như ngươi, đêm hôm khuya khoắt lạnh lẽo, nhiễm phong hàn thì sao. Ta cho ngươi mặc bộ này.”
Thất gia cảm thấy ấm áp trong lòng. Nghĩ đến bộ Thủy Yêu của mình hành tẩu dưới nước còn được, nhưng bây giờ chọc Yêu Nguyên, chỉ sợ đi đường thủy sẽ gặp nguy hiểm. Hành tẩu đường bộ thì không thể không có một bộ quần áo, liền nói.
“Vậy đa tạ ngươi.”
Thầm vận kỳ công, cũng dần dần hong khô nước trên người mình.
Hồng Cửu vội vàng cởi nữ trang, để trần thân trên, kích động không kiềm chế được, xoa hai tay trong gió đêm chờ nàng chuẩn bị xong.
Thất gia chuẩn bị thỏa đáng, nhận lấy quần áo, nói tiếng cảm ơn.
Sau đó liền mặc lên.
“Ôi ngươi đợi đã!” Hồng Cửu kích động đứng lên.
“Sao? Sao vậy?”
“Ngươi, ngươi, ngươi...... Ngươi mặc thẳng vào sao?”
Thất gia kỳ quái nói: “Đúng, đúng đấy. Làm sao vậy?”
“Vậy ngươi không, ngươi không cởi đồ lặn ra sao?”
“Cởi nó làm gì?”
Hồng Cửu cứng họng, chớp chớp mắt.
“A...... Chủ yếu là, ta sợ ngươi không thoải mái.”
“Không a, rất thoải mái.”
“Rất thoải mái a...... Rất thoải mái thì cứ thế đi...... Nhưng ta không có quần áo, hóng gió đêm hơi lạnh, ngươi nhìn xem.”
Thất gia chớp chớp mắt to, giòn tan nói: “Nhưng ngươi cũng không thể mặc bộ của ta, không vừa a.”
“A, nói cũng có đạo lý......”
Hồng Cửu chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Thất gia thay nữ trang Hồng Cửu mang đến, lắc mình biến hoá thành một thiếu nữ xinh đẹp. Với nàng mà nói, bộ quần áo này hơi rộng, nhưng nữ hài nhi trời sinh khéo tay. Bó nơi này, xẻ nơi kia, v·ũ k·hí khủng bố trên người Hồng Cửu, lại có sức sống thanh xuân trên người nàng.
Nàng ngồi bên sông cùng Hồng Cửu —— không biết vì sao ủ rũ cúi đầu.
Thất gia cảm kích ân cứu giúp và cho mượn áo của hắn, chủ động mở lời.
“Ta thấy ngươi dùng chưởng pháp.”
Hồng Cửu không lấy được Thủy Yêu, lại không có quần áo mặc, ủ rũ nói.
“Đúng đấy, ngươi đã thấy.”
“Vậy ngươi đúng là Hồng Cửu? Hồng Cửu có chưởng pháp trong top 5 thiên hạ?”
Hồng Cửu lắc đầu: “Tối thiểu top 4.”
Thất gia không khỏi hít sâu một hơi, trong con ngươi toàn vẻ vui mừng.
“Nghe nói ngươi là đích truyền của chưởng môn Đại La sơn, lại là công tử của bang chủ Cái Bang. Sao có thể làm tùy tùng của người ngoài, ờ, Minh Phi Chân kia......”
“Là sư huynh của ta mà.”
“Vậy bản sự của hắn còn vượt qua ngươi? Ta thấy không giống.”
“Nói gấp mười là ít.” Hồng Cửu tay phải chống đầu to, nhìn nước sông nói: “Bản sự của đại đương gia ta, người bình thường sao hiểu được.”
Nhưng Thất gia không tin, nàng lại nói.
“Năm nay ngươi tròn ba mươi tuổi, rút khỏi Thập Thất Giao Long bảng, Tống gia Ngọc Lang và sư đệ ngươi thay thế. Ngươi nói bọn hắn với ngươi, bản lãnh ai lớn hơn?”
“Chưa từng đánh ai biết được.”
Thoáng nhìn dáng vẻ bảo bảo hiếu kỳ của Thất gia, thấy nàng lệ sắc vô tận, quả là mỹ nhân nhi cao cấp nhất.
Hồng Cửu lại thờ ơ, hỏi: “Vì sao ngươi đóng thành nam nhân chạy khắp nơi, hại ta một trảo...... Hại ta hiểu lầm.”
“Tỷ bảo ta như vậy.” Thất gia ôm hai đầu gối, cười nói: “Tỷ tỷ nói tướng mạo ta yêu kiều, người ngoài không sợ. Nói ta tới bảo hộ tiểu vương gia, chung quy không thể bị người xem thường, cho nên mới đóng thành nam nhân. Mới đầu còn rất thú vị, về sau thì phiền toái c·hết. Nhưng tỷ tỷ không cho ta bỏ xuống.”
Hồng Cửu cũng gật đầu theo.
“Tỷ ngươi rất lắm chuyện.”
Thất gia giận dữ, vỗ đầu to của hắn: “Ta có thể nói tỷ ta, ngươi nói theo làm gì!”
Hồng Cửu sờ đầu, hùng hùng hổ hổ nói: “Xú nương môn, không biết lòng tốt......”
Thất gia nắm chặt lỗ tai hắn: “Ngươi lại nói cái gì!”
“Ôi ôi ôi, quân tử động khẩu không động thủ a!”
Thất gia cả giận nói: “Không động thủ, động tai! !”
“Nhỏ giọng một chút! Ngươi đừng để địch nhân nghe thấy.”
Thất gia cau mày nói: “Đã trốn lâu như vậy, làm sao còn đuổi được?”
“Này, ngươi không biết. Đám Yêu Nguyên này trông rất bình thường, nhưng cố chấp khó hiểu trong chuyện t·ruy s·át.”
Thất gia cười duyên nói: “Ta không tin.”
Chợt nơi xa vang lên tiếng bước chân, tạo nghệ nội công của hai người đều bất phàm, thoáng cái đã nghe thấy. Nhìn nhau, đều nói.