Đột nhiên nơi xa truyền đến tiếng gọi kiều mị của Cửu Mệnh miêu yêu.
“Hai vị tiểu bằng hữu đừng đi loạn, làm trưởng bối tìm khắp nơi. Tìm được phải đánh đòn.”
Âm thanh vốn cách xa vài dặm, nhưng mỗi khi nói một chữ, giọng nói lại tới gần hơn. Nói xong một câu, như gần hơn một dặm. Thân pháp người này cực nhanh, quả là hiếm thấy trên giang hồ.
“Là Cửu Mệnh miêu yêu.” Thất gia cả kinh nói, “Ta chỉ biết nàng giảo hoạt đa trí, sở trường trảo công, không ngờ thân pháp cao minh như thế.”
Hồng Cửu thì khinh thường nói: “Cao minh cái rắm, thật sự cao minh đã đuổi tới. Trong ba người kia, thân pháp kém cỏi nhất là Cửu Mệnh bà nương này. Ta khẳng định có bẫy.”
Thất gia nói: “Không phải chứ, có bẫy gì?”
Hồng Cửu nhếch miệng rộng nói: “Ngươi không hiểu. Đây gọi là kế sách lên tiếng đông kích vào tây. Đang yên đang lành vì sao nàng phải nói? Đây là cố ý phát ra âm thanh cổ quái để hấp dẫn sự chú ý của ngươi. Lúc động thủ làm ngươi hạ thấp cảnh giới. Lúc này thì làm ngươi tập trung lực chú ý vào nàng, hốt hoảng tránh né.
Sau đó sớm mai phục, lôi đình điện thiểm ra tay với ngươi, g·iết ngươi không kịp trở tay, ô hô ai tai.”
Lúc hắn nói hai chữ ‘Sau đó’ một bóng người đột nhiên từ phía sau vọt lên. Tay chân người kia cứng đờ, mặt không cảm xúc, như một bộ t·hi t·hể sống lại, đứng dậy tập kích.
Nói đến ‘Lôi đình điện thiểm’ người kia đã cắn về phía bả vai Hồng Cửu, bộ răng trắng dọa cho Thất gia hoa dung thất sắc, không nhịn được kêu lên.
Lúc nói ‘Không kịp trở tay’ Hồng Cửu không thèm nhìn, xoay tay bắt được đầu người kia rồi ném qua vai. Lại nói đến ‘Ô hô ai tai’ bàn tay nhị đương gia bổ một nhát, người này m·ất m·ạng tại chỗ, ngay cả cơ hội kêu thảm cũng không có.
“Ôi ôi đậu xanh, các ngươi tới nhanh quá! !”
Không chỉ Thất gia, ngay cả Hồng Cửu cũng giật nảy mình. Hắn ra tay như điện, tốc độ ứng đối nguy cơ còn nhanh hơn suy nghĩ. Một chưởng bổ người ta thất khiếu chảy máu, lúc này mới kịp phản ứng là có người tập kích.
Mà người này tới vô thanh vô tức cũng là nguyên nhân để kinh dị. Hảo thủ như Thất gia và Hồng Cửu. Bình thường ai có thể tùy ý tiếp cận, mà người có kĩ năng như vậy, làm sao có thể bị tùy tiện đ·ánh c·hết.
Hồng Cửu lập tức ngồi xổm xuống xem kỹ, phát hiện t·hi t·hể người này không còn nhiệt khí, khuôn mặt đầy thi ban, như sớm đ·ã c·hết. Hồi ức vừa nãy bổ người này, như bổ vào gỗ chắc, không nặng tay không thể gây tổn thương, không khỏi rùng mình.
“Đây là yêu tộc của Hạn Bạt.”
Hồng Cửu trầm ngâm nói: “Đám rùa già này làm thật.”
“Không chỉ yêu tộc của Hạn Bạt.”
Trong rừng lộ ra ánh sáng xanh mơ hồ, chỉ thấy mấy chục đôi mắt như ác lang khát máu, càng ngày càng tới gần bên này.
Mấy chục cự hán cường tráng chạy bằng tứ chi như thú đột nhiên xuất hiện trong rừng. Mấy chục người này có từng bó cơ lớn, lộ ra hung quang, hiển nhiên là tu luyện tà công ảnh hưởng thần chí. Nhưng không biết công phu gì, có thể thuần phục người như thú.
Bên kia, lại có mười mấy nam tử —— niên kỷ, hình thể khác nhau, tứ chi cứng đờ, mặt không cảm xúc như vừa rồi —— đột nhiên đứng thẳng lên.
Tập đoàn được xưng là ‘Yêu tộc’ này chính là lực lượng mà Yêu Nguyên thất túc nắm trong tay. Năm đó Yêu Nguyên tung hoành thuỷ vực, bọn hắn dựa vào biện pháp của mình để gia tăng số lượng thủ hạ. Sau này, lúc tiêu diệt Yêu Nguyên, những yêu tộc được bọn hắn tự tay huấn luyện nhiều năm đó đã phát huy ra thực lực mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng của tất cả mọi người, trở thành một trong những trở ngại lớn nhất. Yêu tộc đã hiện thân, chính chủ chắc không xa.
Thất gia quát.
“Hỗn đản Yêu Nguyên, muốn lên thì cùng lên a. Còn một Hải Dạ Xoa, ở đâu?”
“Ở đây!”
Đột nhiên đáy sông vang lên một tiếng, hai cột nước bay lên, chia ra t·ấn c·ông vào hai người. Bên trong có một lão hán lao lên như hung thần.
Lại nghe bên tai có người hô: “Đang yên đang lành sao lại tới, quần áo mới hong khô! !”
Đã cảm thấy hai cột nước bị phản lại, đỉnh đầu gặp ác chiêu. Hải Dạ Xoa chưa kịp tập kích, đã vội vàng đánh ra một chưởng, mượn lực hạ xuống bên bờ. Nên là á·m s·át mười phần chắc chín, vậy mà sư cực vô công.
Hồng Cửu tức giận nói: “Các ngươi đánh lén cũng không xong là sao? Có cho người sống yên ổn không?”
Hải Dạ Xoa thầm nghĩ: Tâm bất định thì khí nghịch, người này bị ta đánh lén, không phải biết trước, làm sao vẫn phản ứng mau lẹ như thế. Tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi? Sao lại có tu vi dưỡng khí như vậy?
Không biết bao nhiêu năm qua, Hồng Cửu trải qua vô số trắc trở. Không chỉ do giáo dục đặc biệt của Đại La sơn, hơn phân nửa cũng do khí vận trời sinh của hắn.
Từng thử ngủ một giấc trên cửa thành, tỉnh lại đã rơi xuống chiến trường, thân ở chính giữa hai quân giao chiến. Từng thử ăn mì vằn thắn, ngẩng đầu lên gặp phải sát thủ đang muốn ra tay g·iết người, kết quả b·ị t·ruy s·át. Lại là quán mì vằn thắn đó, ăn xong mì, tiện tay cầm miếng vải lau miệng, mới phát hiện kéo phải váy của phu nhân áp trại của bang phái lớn nhất toàn thành.
Chuyện như thế nhiều vô số kể.
Thường nhân có mệnh cách này, sống quá mười tuổi đã coi như dị số. Nhưng Hồng Cửu là trời sinh hào đảm, đao gác trên cổ vẫn không coi ra gì. Thậm chí thỉnh thoảng còn thấy, vận khí của mình rất tốt. Trong quá trình này, hắn sớm đã luyện thành khả năng phản ứng tuyệt nhanh với nguy cơ. Nếu không, sao có thể sống đến hôm nay.
Hải Dạ Xoa giật mình, là do cô lậu quả văn, không biết trên đời có kỳ nhân như nhị đương gia mà thôi.
Thất gia thấy bị người dần dần vây kín, kéo Hồng Cửu một cái, thấp giọng nói: “Tìm cách phá vây mới được.”
Hồng Cửu cũng tính toán. Quả nhiên âm thanh của Cửu Mệnh miêu yêu dần dần biến mất, chính là minh chứng sắp đến. Mà Hạn Bạt khống chế những cương thi quỷ dị này thì không biết núp ở đâu. Bằng bản sự tiêu trừ sinh cơ của bọn hắn, ẩn núp đánh lén đích thực khó giải quyết.
Hải Dạ Xoa là người đầu tiên lộ diện, ngoại trừ muốn đánh lén trọng thương hai người. Trọng yếu hơn là dùng vũ lực tuyệt cường của hắn để giữ hai người lại, đến khi ba người vây kín.
Chỉ thấy Hải Dạ Xoa đứng không khép không hở, không thủ bất kỳ chỗ chạy trốn nào. Trừ chỗ yêu tộc đứng, còn có vài lỗ hổng để chạy trốn. Trong đêm tối, trông càng quỷ bí khó lường.
Vừa nghĩ đến đây, Hồng Cửu đã có tính toán, nói với Hải Dạ Xoa.
“Lão nhân gia.”
Hải Dạ Xoa lạnh nhạt nói: “Sao?”
“Không có gì, chỉ nhắc ngươi một câu, cẩn thận không còn răng ăn cơm.”
Hải Dạ Xoa nghe không hiểu, vẫn nhai nuốt: Có ý gì.
Chợt một trận kình phong mãnh ác lao tới, gió đến chưởng đến, bay thẳng mặt. Hải Dạ Xoa biết rõ là chưởng kích lúc trước.
Nhưng quả thật quá nhanh, kình lực lại quá mạnh mẽ. Tuy đã là lần thứ hai, nhưng vẫn không có phương pháp phá giải. Hải Dạ Xoa chật vật lăn tại chỗ, vẫn cảm thấy rát mặt, hai chân đạp liên tục, lui ra thật xa. Hắn làm người cẩn thận, lúc này càng cẩn thận gấp bội, lui đủ mười trượng mới dừng.
Lại thấy Hồng Cửu lao đến chỗ hắn từng đứng, kéo Thất gia chạy không thấy bóng dáng. Không ngờ là đường an toàn, không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
Thì ra chỗ Hải Dạ Xoa đứng chính là lỗ hổng duy nhất trong trận bao vây. Hắn để rất nhiều chỗ trống, nhưng đường đi còn lại có Hạn Bạt và yêu tộc của hắn mai phục. Một khi bị dây dưa, không thoát khỏi bị yêu tộc như thủy triều bao vây.
Ai ngờ Hồng Cửu trực tiếp khiêu chiến hắn, phá trận từ chỗ mạnh nhất, tìm lỗ hổng chạy trốn.
Người trẻ tuổi này có lai lịch gì, càng ngày hắn càng muốn biết.
Hải Dạ Xoa quát: “Không được để bọn hắn về kinh! Đuổi theo!”