Cuối Cùng Anh Cũng Tìm Thấy Em

Chương 10: Đúng là cuộc sống của người có tiền



Trung tâm thương mại D

- Này, kể chuyện hôm qua cho mình nghe đi mà. Trời ạ! Biết thế mình không đi ăn cơm trưa là có thể chứng kiến màn kịch với hôm qua rồi _ Bạch Lan Như tiếc nuối nói

- Hừ, đồ heo nhà cậu đi ăn cơm trưa rõ lâu, lúc đấy nếu anh ta không đến thì mình sẽ chui đầu xuống đất mà nói chuyện với cậu đấy? Không kể.

- Huhu, tiểu Linh, kể đi mà

Cuối cùng sau một hồi năn nỉ, Hạ Linh cũng kể cho cô nghe về sự việc hôm qua

- Woah, không ngờ Mạc tổng lại "man" như vậy. Ý, lại còn " người của tôi " nữa, sao, cảm động thế còn gì? _ Bạch Lan Như trêu chọc cô

- Đừng có trêu mình nữa. Mình còn chưa tính sổ cậu đâu đấy.

- Biết rồi, biết rồi. Không trêu Mạc thiếu phụ nhân nữa

Hạ Linh không thèm phản ứng lại Bạch Lan Như, hai người chính thức bước vào công cuộc mua sắm điên cuồng. Khi đã thỏa mãn rồi thì hai người bắt đầu đi lựa quà cho hai vị phụ huynh.

Bước vào cửa hàng Chanel, Hạ Linh ngắm nghía một lúc rồi nhìn trúng một chiếc áo khoác màu saphire trong bộ sưu tập Thu - Đông mới nhất của hãng, cô định mua cho Mạc phu nhân chiếc áo này.

- Cô lấy cho tôi chiếc áo này đi _ Hạ Linh nói với nhân viên

- Vâng thưa cô

Cô đang đứng ở quầy thu ngân để tính tiền thì có người chen ngang

- Cô lấy cho tôi một chiếc áo khoác như vậy đi _ một người phụ nữ nói

- Xin lỗi quý khách, chiếc áo này chúng tôi chỉ nhập về một chiếc duy nhất, mà vị khách này đã mua rồi ạ

- Trả tiền chưa?

Hạ Kinh bắt đầu thấy mất kiên nhẫn với người phụ nữ này

- Dạ chưa ạ

- Vậy gói lại cho tôi, nhanh lên

Trán cô nổi vạch đen, gói? Chưa trả tiền thì cũng là cô mua rồi mà?

- Này, đâu ra cái kiểu cướp đồ ngay giữa thanh thiên bạch nhật thế? _ Bạch Lan Như tức giận nói

- Thì mấy người chưa trả tiền, nghĩa là món đồ này chưa có chủ nên tôi lấy thôi. Có gì sai à? Mà...nhìn cô quen quen? Cô là Hạ Linh đúng không?

- Sao cô biết tên tôi?.....Cô...Phương Kỳ?

Phương Kỳ là bạn học cấp 3 cũ của cô, cô ta là con nhà giàu, lại còn vớ bở cưới được ông chồng là giám đốc công ty Lục thị nên khá là kiêu căng.

- Đúng là cô rồi à. Hừ, cô mà cũng vào đây mua loại quần áo vượt khả năng này á? Nghe nói cô bước vào giới giải trí? Xì, cô có chắc là mua nổi chiếc áo này không?

- Cô..... Bạch Lan Như bực mình định cãi lại

- Cô, nhanh lên, gói lại cho tôi

- Vâng vâng

- Khoan đã _ Hạ Linh lên tiếng

Dứt lời, cô liền rút ra tấm thẻ mà Mạc Thiếu Quân đưa cho cô, thực ra cô không hề có ý định dùng thẻ của anh ta, nhưng mà sự thật là cô không đủ tiền, đã thế còn gặp phải con mụ "nhìn đời bằng nửa con mắt" này nên quyết định dùng thẻ.

- Quẹt thẻ đi, mật mã là 0909

Phương Kỳ trố mắt nhìn tấm thẻ trong tay nhân viên, là thẻ đen không giới hạn đó nha, mơ ước của mọi phụ nữ đấy.

- Vâng, thưa quý khách. Thưa quý khách, đây là đồ của cô, chúc cô một ngày tốt lành, lần sau lại ghé cửa hàng chúng tôi nữa nhé _ Cô nhân viên thay đổi thái độ 180°, niềm nở tạm biệt cô

Hạ Linh lạnh lùng ra khỏi cửa hàng, Phương Kỳ thấy vậy liền đuổi theo

- Này, cô lấy đâu ra cái thẻ đấy đấy?

- Sao tôi không thể có? _ Hạ Linh nhẹ nhàng đáp lại

- Cô biết chồng tôi đúng không? Cô có biết anh ấy là giám đốc của Lục thị không? Nếu cô không muốn gặp rắc rối thì đưa tôi chiếc áo đó, tôi trả tiền cho cô _ Phương Kỳ đe dọa

- Ha, đưa cô? Nghe nói thì công ty chồng cô chuẩn bị kí hợp đồng với Mạc thị nhỉ?

- Sao cô biết?

- Không có gì. Tôi đi trước nha _ Hạ Linh dùng giọng trêu đùa trả lời cô ta

- Cô.....

Từ lúc cô trả tiền chiếc áo đó, Bạch Lan Như nhìn cô cứ như thần thánh vậy

- Cậu lấy đâu ra chiếc thẻ đó vậy? Mạc tổng đưa cậu đúng không?

- Ừ.

- Woah, ghen tị thật đó nha. Mà này, câu cuối cùng của cậu là định phá hủy buổi ký hợp đồng giữa 2 công ty thật đấy à?

- Không, mình chỉ dọa thôi. Loại người như cô ta thì cần phải đe dọa chút mới biết sợ.

Đúng là cô chỉ định dọa thôi. Với lại, cô làm sao mà có khả năng ngăn cản buổi ký hợp đồng này được cơ chứ.

- Ồ, nhưng mà vừa nãy cậu cool thật nha

Hạ Linh sắp chết cười vì tính trẻ con của cô bạn mình rồi.

- Ừ, mình mà.

Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của công ty Mạc thị, có một vị giám đốc nào đó đang nhìn vào điện thoại tươi cười một cách ngây ngô. Trợ lý đứng cạnh thấy là lạ, giám đốc cứ nhìn điện thoại có gì vui lắm à? Tò mò nên trợ ký liền khẽ ghé vào xem tin nhắn thì thấy dòng chữ " Tài khoản ngân hàng này đã rút ... NDT " ". Con mẹ nó, mất tiền mà cũng vui sao? Trợ ký thầm than, đúng là cuộc sống của người có tiền mà. Haizz!