Mọi người ở đây cũng muốn ngu luôn rồi. Mạc tổng nói người của anh là cô diễn viên nhỏ bé đó - Hạ Linh ư? Từ nãy giờ bọn họ luôn miệng chửi người của anh vậy chết chắc rồi?
- Ơ, không, Mạc tổng, ngài nghe tôi giải thích đã _ đạo diễn hốt hoảng bào chữa
Mạc Thiếu Quân không thèm nghe thêm bất cứ lời nào mà đứng lên đi thẳng đến chỗ Hạ Linh, bé ngang hông cô lên trước hàng trăm cái cằm đang rớt xuống vì ngạc nhiên. Hạ Linh vì bất ngờ mà theo phản xạ cô liền ôm lấy cổ anh.
Trước khi đi, anh còn để lại lời cảnh cáo
- Bộ phim này đừng hòng mà mong được quay tiếp, còn nữa, chuyện ngày hôm nay không ai được phép lan ra ngoài, có video hay ảnh chụp thì xóa hết đi, nếu không đừng trách tôi vô tình
Mạc Thiếu Quân nhìn lướt qua Lưu Ly đang dưới đất mà miệng không ngừng kêu lên " không được, không được... " bằng ánh mắt khinh bỉ rồi đi luôn.
Lên đến xe rồi mà Mạc Thiếu Quân vẫn không có ý định bỏ Hạ Linh xuống. Mặt cô bây giờ không thể đỏ hơn được nữa, tim đập thình thịch vì xấu hổ
- À....chuyện hôm nay cảm ơn anh, cũng xin lỗi vì khiến anh mất thời gian vô ích rồi
- Không phải khách sáo. Là vợ chồng thì tôi cũng không mong nhìn thấy cô bị người ta ăn hiếp
- Dù gì cũng cảm ơn anh
Không khí trong xe càng ngày càng nóng lên. Cô cố gắng vì về chuyện khác để tránh sự ngại ngùng bây giờ, đột nhiên cô nhớ ra gì đó
- Vậy vai diễn của tôi thì thế nào đây? Anh phá hỏng mất rồi
- Phá hỏng? Tôi vừa giúp cô đấy vậy mà cô bảo tôi phá hỏng?
- Được rồi, anh bình tĩnh đi, tôi đùa thôi mà
Mạc Thiếu Quân nhờ câu nói cuối cùng của cô mà lông mày dãn ra không ít
- Mấy ngày tới cô không cần đi đóng phim nữa, nghỉ ngơi ở nhà đi đã
- Được, tôi biết rồi
..........
Bữa tối hôm đó, không khí khá là tốt, Hạ Linh cuối cùng cũng cản thấy bữa cơm này ngon miệng hơn rồi. Nhưng, bữa tối mà cứ im lặng như này cũng được hả? Cô nghĩ đề tài để khiến bữa cơm vui vẻ hơn
- Đúng rồi, mai không có việc gì tôi sẽ đi mua quà cho ba mẹ anh
- Ừ. Vậy tí nữa cô lên phòng tôi có việc chút
- À được
Mạc Thiếu Quân nói xong liền đứng lên đi lên trên lầu. Hạ Linh cũng không dám lề mề, ăn xong liền thu dọn giúp dì Mai một chút rồi lên luôn
- Tôi xong rồi này, anh có việc gì?
- Cô ngồi xuống giường đợi tôi chút
Khoảng hai tiếng sau, Mạc Thiếu Quân mới xong việc, quay lại nhìn thì đã thấy cô nằm ngủ gật trên giường luôn rồi, anh khẽ đến bên rồi ngồi xuống, vuốt những sợi tóc đang vương trên mặt cô
- Anh sẽ bảo vệ em, đừng lo! _ Mạc Thiếu Quân khẽ thủ thỉ
Có lẽ vì nghe thấy động tĩnh nên cô mở mắt dậy
- Ưm...anh xong việc rồi à? Một chút của anh nhanh quá nhỉ?
- Ừ, xin lỗi, việc nhiều quá khiến cô phải chờ
- Không sao! Anh cần nói gì với tôi?
Mạc Thiếu Quân kéo ngăn bàn làm việc ra, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng màu đen
- Cô cầm lấy thẻ này mà dùng mua đồ, muốn dùng gì thì cứ quẹt thẻ, mật mã là 0909
- 0909? Ô! Mật mã là sinh nhật tôi luôn nè. Trùng hợp quá ha _ Hạ Linh ngạc nhiên nói
- Ồ, vậy à? Vậy càng dễ nhớ rồi.
- Nhưng mà....không cần thẻ này đâu. Tôi có tiền mà, tôi dùng tiền của tôi mua là được rồi
Mạc Thiếu Quân nhét chiếc thẻ vào tay cô
- Tôi bảo cô cầm để dùng trong hàng ngày, chứ không phải để mua quà cho ba mẹ tôi.
- Thực sự không....
Cô còn chưa kịp nói hết câu thì bắt gặp ánh mắt man mác buồn của anh. Buồn? Cô nghĩ một hồi thì quyết định cầm lấy thẻ, " Cứ cầm đi, không dùng là được "
- Được rồi, tôi cầm. Cảm ơn
Vẻ mặt anh tốt lên một chút
- Mai cô có ai đi cùng chưa? _ anh hỏi
- À tôi kêu Lan Như bạn tôi đi cùng rồi
- Vậy à?
- Anh còn việc gì không? Tôi về phòng được chưa?
- Được rồi
- Vậy anh ngủ ngon ^^!
Anh khẽ cười, nụ cười dịu dàng mà chắc ai nhìn thấy sẽ nghĩ Mạc tổng đáng sợ lạnh lùng và người bây giờ đang cười là hai người khác nhau.