Cuối Cùng Anh Cũng Tìm Thấy Em

Chương 27: Quá khứ của Triết - Như



6 năm trước, khi Lục Minh Triết mới 21 tuổi, cái tuổi mà anh thay bạn gái như " thay áo ", còn ham mê đua xe, tốc độ. Cô gái ấy như một thiên thần bước vào cuộc đời anh, cứu rỗi anh, khiến anh biết rằng, hóa ra trên thế giới này, có nhiều thứ mà anh không có, ví dụ như hạnh phúc của một gia đình là như thế nào chẳng hạn?

Lần đầu tiên anh gặp cô là trong một hoàn cảnh cực kì éo le, anh thì chán ghét cuộc sống nhàm chán này, còn cô...thì suýt bị cưỡng hiếp. Anh là một thằng con trai chả biết quan tâm hay để ý đến chuyện người khác bao giờ, nhưng hôm ấy, ma xui quỷ khiến thế nào mà khi nghe thấy tiếng khóc của cô phát ra từ con hẻm nhỏ, anh lại phi xe vào đó vì muốn xem có chuyện gì. Và một cảnh tượng khá là " bẩn mắt ", hơn 2, 3 thằng đàn ông đang đè một người phụ nữ ra, mấy thằng cặn bã khốn nạn này.

Anh đá vào lưng của một thằng đứng gần anh nhất, nó kêu một tiếng thảm thiết rồi ngã ra. Hai thằng còn lại thấy vậy rời sự chú ý lên người anh, bọn chúng không biết lấy 2 cây gậy sắt ở đâu ra xông lên toan đánh anh. Haha, ông đây hồi học đại học có mấy huy chương vàng về võ rồi đó, gậy sắt là cái khỉ gì? Vậy là chỉ trong 5 phút, tiếng kêu rên rỉ vang lên khắp con hẻm nhỏ trong đêm tối nghe mà rợn người.

Lúc này anh mới để ý cô gái nhỏ đang vì sợ hãi mà ngồi run rẩy ở góc tường, quần áo cô bị xé nát hết, nhìn vậy thì chắc là cô chưa bị bọn chúng làm gì hết rồi. Là một người đàn ông, anh đâu thể nào để cô ta ngồi một mình ở đây được, thế là anh kêu cảnh sát đến với lý do : ở đây có mấy tên uống rượu say rồi đánh nhau, sau đó định đưa cô đi khỏi chỗ này

- Này cô gì ơi, để tôi đưa cô ra khỏi đây nhé

- Anh tránh xa ra đi _ cô gái đó hét ầm lên, chắc vì vẫn còn sợ chuyện vừa rồi

- Ngoan nào, cô đừng sợ, tôi đưa cô đi bệnh viện nhé, bọn chúng bị tôi đánh bất tỉnh nhân sự hết rồi

Cô gái đó vẫn không đưa tay ra, mãi đến khi có tiếng xe cảnh sát, cô mới đưa tay ra để anh đưa cô đi khỏi chỗ này. Cô sợ anh sẽ làm gì cô, nhưng cô càng không muốn ở lại đây rồi đi đến đồn cảnh sát vì chuyện vừa rồi đâu.

Anh thực sự đưa cô đến bệnh viện, làm một loạt các kiểm tra tổng quát, khi không thấy có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là vẫn còn hơi ám ảnh tâm lý do vụ việc vừa rồi, anh mới đưa cô đi.

- Này cô gái, nhà cô ở đâu? Để tôi đưa cô về

Im lặng...

- Này cô

- Tôi không có nhà

Cô gái ấy trả lời bằng giọng lạnh băng khiến anh lạnh hết cả sống lưng, người vừa nãy ở trong hẻm đâu rồi?

- Vậy...cô tên gì?

- Bạch Lan Như

Nếu cô cứ giữ thái độ với giọng điệu này thì tôi cho cô xuống xe đấy nhé? Tôi hôm nay tốt bụng lắm rồi đấy

- Vậy được, hôm nay tôi đưa cô đến khách sạn ở tạm tối nay

- Không được, tại sao phải là khách sạn?

Bạch Lan Như giơ tay che trước ngực, anh nhìn hành động đó mà trán nổi vạch đen. Này, cô nghĩ anh là loại người gì vậy?

- Con mẹ nó, tôi không phải loại người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn đâu, đừng có nghĩ như vậy

Nhưng hình như cô không đồng tình với điều đó thì phải, tay cô vẫn che trước ngực như vậy cho đến khi anh chở cô đến khách sạn thuộc công ty nhà anh, nhận phòng hộ cô rồi đưa cô lên phòng

- Đấy, vào nghỉ đi. Tôi thề là tôi không làm gì đâu nhé

Vậy là từ buổi tối định mệnh hôm đó, anh hôm nào cũng đến xem cô đã ổn định tinh thần chưa, đưa cô đi giải tỏa tâm trạng,... Dần dần cô cũng mở lòng với anh hơn, ít khi đề phòng như trước nữa. Có một hôm cô nói với anh thế này

- Lục Minh Triết, anh thật là sướng. Có xe, có gia đình hạnh phúc, có cả công ty riêng nữa. Chắc anh thấy hài lòng với cuộc sống như thế này lắm nhỉ?

Anh nhìn cô, cô thấy anh hạnh phúc lắm sao?

- Vậy em có muốn có cuộc sống như tôi không?

- Không. Tôi không cần mấy vật chất kia, tôi chỉ cần một gia đình hạnh phúc là được

Anh ngạc nhiên với câu trả lời của cô. Nếu là mấy người khác, chắc chắn họ đã trả lời " có " mà không đắn đo gì rồi, còn cô thì lại...

Từ sau câu nói, anh cảm thấy mình như khác đi thì phải. Anh ít khi gắt gỏng với ba mẹ như trước nữa, cũng tập trung hơn vào công việc của gia đình. Thời gian bình yên giữa anh và cô cứ như vậy trôi qua, cho đến một hôm ba mẹ biết chuyện giữa anh và cô, đe dọa anh phải cắt đứt quan hệ với cô và ra nước ngoài sống trong một thời gian dài, nếu không sẽ làm hại đến Bạch Lan Như. Anh không thể làm gì khác ngoài lạnh nhạt với cô, hắt hủi cô để cô hết niềm tin với anh, khiến cô hận anh, rồi lúc đó, anh có thể ra nước ngoài sống để cô có một cuộc sống yên ổn. Cứ như vậy anh sống trong sự day dứt với cô trong 6 năm qua.

......

- Này, Lục Minh Triết, cậu nghĩ gì mà trầm ngâm thế?

Lời nói của Mạc Thiếu Quân giúp anh tỉnh lại sau kí ức đó, buổi gặp lại tình cờ hôm trước của anh và cô khiến cho những chuyện trong quá khứ cứ hiện lên trong đầu anh như thể nó vừa mới xảy ra hôm qua thôi vậy.

- Không có gì, mà cậu đang nói tới đâu rồi ý nhỉ?

- Chỉ là tình hình công ty nhà mình hiện giờ thôi, cũng không có gì. Mà hình như cậu chả để ý lời mình nói chút nào?

- Ha, chỉ là...đang nghĩ về vài chuyện cũ mà thôi