Hạ Linh ôm đầu ngồi dậy ngơ ngác nhìn xung quanh phòng, cô suýt lăn xuống giường vì giật mình. Anh đang nằm co ro ngủ ở trên sofa. Cô mới nhớ lại hôm qua, tự nhiên cô đau đầu sau đó ngất đi không biết trời đất gì nữa. Vậy là anh đưa cô vào đây rồi chăm sóc cô cả đêm ư?
Cô nhẹ nhàng bước xuống giường lại gần chỗ anh, nhìn thật kĩ vào khuôn mặt đẹp trai đó và nhớ kĩ trong tâm trí, nhỡ sau này hợp đồng giữa cô và anh có hết hạn thì mỗi ngày cô sẽ nhớ đến khuôn mặt này là sẽ không thấy cô đơn nữa.
- Mạc Thiếu Quân, anh có biết không? Chỉ những lúc anh ngủ say như này, em mới có cơ hội để bày tỏ hết lời nói trong trái tim em. Em...yêu anh, rất nhiều, nhiều hơn là em nghĩ.
Cô thổ lộ xong thì không kìm được mà đặt một nụ hôn vào trán anh, nụ hôn chứa tất cả tình yêu mà cô dành cho anh, sâu đậm...
Anh vừa động đậy là cô đã nhanh chóng đứng thẳng tắp người, anh mơ màng mở mắt thì đã thấy cô tỉnh và đang đứng trước mặt anh. Nụ cười ấy, cứ luôn khắc sâu vào tâm trí anh vậy, nó như một ánh sáng nhỏ chiếu sáng cả cuộc sống của anh.
- Anh dậy rồi à?
- Ừ? Sao em lại bước xuống giường, đã đỡ chút nào chưa?
- Tôi đỡ rồi. Giờ chỉ có bụng của tôi là có vẫn đề thôi
Cô đứng xoa bụng rồi than thở
- Sao? Em khó chịu bụng sao?
- "..."
Cô câm nín trước biểu hiện của anh, có cần phải làm quá câu nói của cô lên thế không?
- Ý tôi là...tôi đói bụng
Anh sực nhớ ra, cô vừa trải qua sự mệt mỏi xong, chắc giờ đang rất đói, vậy mà anh lại cứ tưởng...
- Để anh kêu dì Mai mang đồ ăn sáng đến cho em. Em cứ nằm trên giường nghỉ ngơi đi
......
Ăn sáng xong cô nhất quyết đòi xuất viện, anh thì lại cương quyết không cho phép, bảo cô phải nằm lại đây vài ngày để hồi sức đã. Nếu thế thì cô sẽ chết vì chán mất. Nói thế nào cũng không thuyết phục được anh, cô đành phải nghe lời " boss " vậy.
Để giết thời gian, cô gọi cho Bạch Lan Như để tám chuyện trên trời dưới đất. Nói chuyện được một lúc thì Lan Như hỏi cô
- Cậu với Mạc tổng thế nào rồi? Tiến triển tốt chứ?
Cô phải nhìn xung quanh một lượt, chắc chắn anh không ở quanh đây thì mới nói tiếp
- Cũng vẫn vậy thôi, còn có thể tiến triển tới mức nào nữa chứ?
- Cậu đúng là... Dù gì cũng phải nói ra hết chứ, không cần biết kết quả ra sao, miễn là nhẹ lòng là được
- Mình...không dám. Mình với anh ấy là hai người không cùng một thế giới, mình nghĩ chỉ cần như hiện tại thôi, vui vẻ với nhau mà sống
- Cậu không được hạ thấp bản thân mình như thế. Đối với mình cậu là tuyệt nhất, hoàn hảo nhất, được chứ? Cậu phải tự tin lên
- Lan Như à, mình...rất yêu anh ấy, nhưng mình không đủ can đảm
......
Ngoài cửa phòng bệnh của cô, một thân người dài đang đứng dựa vào bức tường lạnh lẽo của bệnh viện, ngửa mặt lên trần mà cười tự giễu
- Thì ra...em đang yêu ai đó mà không phải là anh sao? Ha, tại sao chứ?
Mạc Thiếu Quân đấm mạnh vào bức tường phía sau, mu bàn tay rỉ máu mà anh không hề thấy đau đớn, vì trái tim anh đang rỉ máu, nó còn đau hơn gấp trăm ngàn lần so với nỗi đau thể xác.