Võ Đức Duy nhìn thấy vẻ mặt của Trương Tấn Phong có vẻ không đúng, trong mắt hiện lên vẻ u tối, nhịn không được mà hỏi: “Tổng giám đốc Trương? Anh không sao chứ?”
“Không sao” Trương Tấn Phong bình tĩnh đáp.
Võ Đức Duy muốn nói rằng đứa trẻ không liên quan gì đến Bùi Thịnh, nó là con của anh, nhưng Hạ Uyên đã phủ nhận, điều này cho thấy răng cả hai vẫn chưa giải quyết xong nút thắt, anh không nên làm càn.
Cho đến khi xe lái đi, Trương Tấn Phong vẫn như một bức tượng đứng chôn chân tại chỗ đó, Phùng Bảo Đạt ở cách đó không xa quan sát toàn bộ quá trình, lúc này mới bước lên phía trước, không đành lòng nói: “Tổng giám đốc Trương, chúng ta về trước đi, có thể…”
Đáp lại cậu ta chỉ là dáng vẻ run rẩy, lung lay như sắp đổ của anh.
“Tổng giám đốc Trương!” Phùng Bảo Đạt vội vàng bước tới đỡ người đàn ông “Đừng có làm kinh động đến bất kỳ ai”
Trương Tấn Phong dựa vào Phùng Bảo Đạt.
“Hạ Uyên, em giận à?” Trong xe, Bùi Thịnh kéo tay áo của Võ Hạ Uyên “Không.” Võ Hạ Uyên nhìn xuống chỉ tay của mình: “Tại sao anh lại nói đứa nhỏ là của anh?”
“Cứ xem như đó là một sự trừng phạt dành cho anh ta đi” Bùi Thịnh giải thích “Đã không phải là một người chồng tốt, mà cũng không phải một người ba tốt”
“Anh ấy…” Võ Hạ Uyên rất khẽ thì thào.
Chỉ sự sai sót ngẫu nhiên năm đó, xem như không may gặp đi Bùi Thịnh sửng sốt, Võ Đức Duy liếc nhìn em gái mình qua kính chiếu hậu, trầm mặc thở dài.
Vừa rồi Bùi Thịnh trở về Việt Nam, bữa.
cơm này coi như tẩy trần giúp anh ta. Trên bàn ăn, Võ Hạ Uyên không ngừng lo sợ, trong đầu cô toàn bộ đều là hình ảnh thất hồn lạc phách của Trương Tấn Phong, cô càng lúc càng lo lắng. Vì vậy, ngày hôm sau, Võ Hạ Uyên liền hẹn tại Phong Thiên, nói rằng một số chỉ tiết của hợp đồng vẫn cần phải thảo luận.
Đứng ở cửa phòng họp, Võ Hạ Uyên có chút căng thẳng, hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.
Quả nhiên Trương Tấn Phong ở đó, anh ngồi ở trên ghế salon, khó có thể che giấu sắc mặt nhợt nhạt.
Trái tim của Võ Hạ Uyên nhói lên.
Trương Tấn Phong ôn hòa nhìn Võ Hạ Uyên: “Hợp đồng có vấn đề gì sao?”
Tại sao sắc môi lại nhợt nhạt như vậy?
Võ Hạ Uyên suy xét, lại nghe Trương Tấn Phong hỏi một lần nữa, trong lòng hoảng sợ tùy ý chỉ vào một vị trí, Trương Tấn Phong cúi đầu nhìn một cái, mím môi nghĩ một lúc: “Anh có thể cân nhắc lên ba mươi phần trăm”
Cái gì mà ba mươi phần trăm? Đợi đến khi Võ Hạ Uyên nhìn rõ nơi cô đang chỉ, đột nhiên im lặng.
Nghe ý tứ của Trương Tấn Phong, bởi vì nhờ lợi ích của việc mang thai, nên anh có thể đưa cho Thành Phát ba mươi phần trăm, anh có biết ba mươi phần trăm có ý nghĩa như thế nào không?
“Em nghĩ như thế nào?” Trương Tấn Phong lại hỏi.
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Mười phần trăm là được rồi”.
Trương Tấn Phong nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đáp ứng: “Được, vậy thì cứ mười phần trăm đi”
Hợp đồng rất nhanh đã được làm lại, trợ lý của Võ Hạ Uyên cũng phải sùng bái cô, với hợp đồng trị giá hàng trăm tỷ, cô ấy chỉ cần dùng lời nói mà có thể kiếm nhiều tiền như vậy!
Võ Hạ Uyên không quan tâm đến những điều này, cô cẩn thận quan sát Trương Tấn Phong, nhưng người đàn ông này quá bình Tĩnh.
Trương Tấn Phong đứng dậy, Võ Hạ Uyên cũng đứng lên theo, lúng túng, ngốc nghếch mà theo sau người đàn ông này.
*Có việc?” Trương Tấn Phong hỏi “Ngày hôm qua không phải anh đã nói muốn mời em ăn cơm sao?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói.
“Không cần nữa” Trương Tấn Phong nhìn Võ Hạ Uyên bãng ánh mắt sâu sắc: “Anh nghĩ em không cần đâu”
Tức giận rồi sao? Võ Hạ Uyên nghĩ.
Trương Tấn Phong sải bước lớn mà rời đi, nhìn bóng lưng tuyệt đối dứt khoát bỏ đi, Võ Hạ Uyên cảm thấy suy đoán ý tứ của Trương Tấn Phong, chuyện này làm người khác cảm thấy vô cùng thống khổ, phiên não.
Vốn định đuổi theo Trương Tấn Phong, nhưng bụng dưới lại truyền tới một cơn đau nhói, Võ Hạ Uyên hít thở sâu một hơi, không nhịn được bám vào tường.
“Thanh tra Võ!”
Trợ lý sững sờ kêu một tiếng Trương Tấn Phong vừa đi một đoạn xa đột nhiên xoay người, rất nhanh liền chạy tới bên cạnh Võ Hạ Uyên, giọng nói cũng thay đổi theo: “Khó chịu ở đâu?”
Võ Hạ Uyên bối rối lắc đầu.
Trương Tấn Phong không nói hai bế Võ Hạ Uyên lên, trực tiếp đi đến bãi đậu xe ngầm thông qua lối đi VỊP, anh ta ôm Võ Hạ Uyên lên xe, căn dặn Phùng Bảo Đạt đến bệnh viện.
“Không cần đi bệnh viện!” Võ Hạ Uyên hét lên.
“Nghe lời” Trương Tấn Phong ôm chặt Võ Hạ Uyên, nỗi sợ hãi bị đè nén trong lòng lại nổi lên rố ràng, anh rất sợ Võ Hạ Uyên xảy.
ra chuyện. Võ Hạ Uyên có thể cảm thấy cánh tay của Trương Tấn Phong run lên, trái tim cô run rẩy rất khó chịu. Cô năm tay người đàn ông kéo mạnh: “Thật sự không cần đến bệnh viện”
Trương Tấn Phong theo sức lực của cô mà nhìn xuống dưới, chỉ phát hiện vạt áo của nữ nhân dính máu, mùi hương có vẻ cũng khác hẳn.
Vẻ mặt Trương Tấn Phong bỗng trở nên trống rỗng: “Cái đó?”
Võ Hạ Uyên giọng như muỗi kêu đáp: “Ừ;’ “Trở về khách sạn” Trương Tấn Phong trầm giọng.
Và đến khách sạn, anh ôm Võ Hạ Uyên về phòng ngủ, chưa tới vài phút, anh đã cẩm bộ quần áo sạch sẽ cùng chiếc khăn tắm nhà vệ sinh mà bước ra, giọng điệu nghiêm túc: “Không cần tắm sao?”
Võ Hạ Uyên nhìn chăm chú vào phòng tắm, cô rất muốn tắm rửa một cái…
Nói xong Trương Tấn Phong liền đi ra ngoài, Võ Hạ Uyên vùi vào trong chăn đợi một hồi, chuẩn bị ngủ say thì lại bị người khác nhẹ nhàng đánh thức, cô mở mắt ra nhìn một cái, Trương Tấn Phong ngồi ngay ngắn bê bát đến bên cạnh giường cô.
“Làm gì?” Võ Hạ Uyên ngồi dậy nhìn vào trong bát, là trứng gà đường đỏ, cô trợn to hai mắt: “Là anh làm sao?”
“Ừ” Trương Tấn Phong gật đầu một cách mất tự nhiên: “Uống đi”
“Em chỉ uống đường đỏ, không muốn ăn trứng gà.”
Trương Tấn Phong rất tự nhiên: “Anh ăn.”
Vì vậy Võ Hạ Uyên nhấp một ngụm nước đường đỏ, còn Trương Tấn Phong bên cạnh nghiêm túc bóc trứng gà ăn. Rõ ràng là một ngày nóng nực của tháng bảy, nhưng Trương Tấn Phong lại mặc một chiếc áo len mỏng.
màu xám nhạt, trông có vẻ sợ lạnh. Vừa rồi, Võ Hạ Uyên cầm bát có chạm phải tay anh, đúng là lạnh như băng vậy.
“Cơ thể cảm thấy không thoải mái sao?”
Võ Hạ Uyên nhịn không được hỏi: “Hay là anh ngủ không ngon giấc sao?”
Trương Tấn Phong có chút hoảng loạn, nuốt xuống miếng trứng cuối cùng: “Không có gì, anh rất khoẻ.”
Hai vấn đề này của Võ Hạ Uyên cũng đủ để xoa dịu tất cả đau đớn, anh không thể nói cho Võ Hạ Uyên biết từng bộ phận trên người đều đau, cũng không thể nói cho Võ Hạ Uyên biết ngày đó kể từ khi cô rời, anh chỉ ngủ không đến bốn giờ một ngày.
Sau khi uống nước đường đỏ, Võ Hạ Uyên cảm thấy bụng nóng lên, không còn đau nữa nên chui vào chăn bông, mở mắt nhìn Trương Tấn Phong, hai người nhìn nhau vài giây, Võ Hạ Uyên đưa tay vỗ vào vị trí bên cạnh: “Có muốn lên nằm nghỉ một lát không? “
Làm sao Trương Tấn Phong có thể từ chối? Anh không do dự nhiều, liền nằm xuống dưới chăn bông mà Võ Hạ Uyên san sẻ cho, mùi hương thơm quen thuộc, cơn buồn ngủ của anh ập đến.
‘Võ Hạ Uyên phát hiện Trương Tấn Phong rất nhanh đã hít thở đều, người đàn ông này đến lúc ngủ say, lông mày cũng cau lại, Võ Hạ Uyên nắm tay của anh, lạnh thấu xương.
Cô thậm chí còn muốn gọi điện cho Bùi Thịnh, nhờ anh ấy qua xem bệnh tình cho.
Trương Tấn Phong.
Những ngón tay mảnh khảnh của Võ Hạ Uyên từ từ lần theo đường nét hoàn hảo của người đàn ông, anh cũng chưa từng hỏi, vì sao lại như vậy.
Võ Hạ Uyên ngủ mê man, ngủ được hai tiếng liền đứng dậy, nhẹ nhàng xuống giường muốn tới phòng khách rót một ly nước.
“Cộc” một tiếng, cửa phòng bị va đụng vang lên âm thanh lớn, Võ Hạ Uyên sửng sốt, sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng ngủ, lo lắng tiếng ồn làm ảnh hưởng đến Trương Tấn Phong.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra một khe hở nhỏ, sau đó lại t lực mạnh mẽ đóng lại, giống như có hai người kéo qua lại, bởi vì cửa không đóng chặt, cho nên tiếng bàn luận bên ngoài nghe rõ ràng.
“Tôi nói rồi, tôi muốn gặp anh ấy!” Có một giọng nữ truyền đến, âm thành cho dù Võ Hạ Uyên chết cũng không quên được, là Đỗ Minh Châu Phùng Bảo Đạt có thái độ cứng rắn: “Tổng giám đốc Trương từng căn dặn, chuyện của anh ấy cứ giao cho tôi là được rồi, không cần nói với anh ấy”
“Cậu thì tính là cái thá gì!” Đỗ Minh Châu cuồng loạn.
Phùng Bảo Đạt châm biếm chế giễu lại: “Một người là công cụ bị Tổng giám đốc Trương tặng đến bên giường người khác, còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi là ai sao?”
Bên ngọ; nhiên rơi vào sự im lặng chết chóc, lời nói của Phùng Bảo Đạt có thể nói như một đao đâm thẳng vào tim, những lời này vạch trần hoàn toàn thân phận, địa vị của Đỗ Minh Châu.