Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 38: Vợ yêu nói rất đúng





Võ Hạ Uyên thầm nghĩ, cho dù mười năm nữa trôi qua cô cũng không thể nào tha thứ được cho Vũ Tuyết Mai. Khi vừa nhìn thấy cô ta, cô lập tức nghĩ đến đứa con chưa chào đời của mình.

Phùng Bảo Đạt rất biết ý mà rời đi trước, Trương Trúc Phương và Vũ Tuyết Mai bước vào, bà ta liếc nhìn Võ Hạ Uyên một cái rồi tức giận nói: “Tuyết Mai có chuyện muốn nói với Tấn Phong, cô đi ra ngoài đi.”

Nếu là lúc trước, Võ Hạ Uyên chắc chắn sẽ đi ra ngoài bởi vì cô biết cô là người thừa nhưng bây giờ cô có đường lui sao?

Võ Hạ Uyên lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Không biết cô và cô Tuyết Mai đây muốn nói gì với Tấn Phong? Bây giờ anh ấy đi lại bất tiện, vẫn cần cháu chăm sóc bên cạnh.

Hơn nữa, để một người phụ nữ còn trẻ tuổi đến gần chồng của cháu, cháu cảm thấy không yên tâm chút nào.”

Vũ Tuyết Mai tức giận lườm cô một cái.

Trương Trúc Phương nâng cao giọng: “Đây là thái độ nên có của cô khi nói chuyện với bề trên à? Tấn Phong, cháu nhìn người vợ mà cháu cưới về xem… Tấn Phong?”

Ngay khi giọng nói của Trương Trúc Phương thay đổi, Võ Hạ Uyên theo bản năng nhìn về phía Trương Tấn Phong. Đúng lúc ánh mắt tràn ngập ý cười của anh cũng nhìn về phía cô, không hiểu sao bên tai Võ Hạ Uyên bồng nhiên đỏ bừng lên, cô vội vàng quay mặt đi.

Trương Tấn Phong vẫn nhìn chằm chằm vào Võ Hạ Uyên, gật đầu nói: “Vợ yêu nói rất đúng”


“Anh Tấn Phong… Vũ Tuyết Mai buồn bã nói.

“Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi là anh.” Ánh mắt Trương Tấn Phong lạnh lùng: “Cô có chuyện gì muốn nói thì nói đi.”

Vũ Tuyết Mai căn chặt môi đến mức suýt bật máu, nếu như là Trương Tấn Phong trước đây thì chắc chắn anh sẽ mềm lòng mà quan tâm cô ta nhưng bây giờ không phải là trước đây nữa, Trương Tấn Phong chỉ im lặng nhìn cô ta mà thôi. Ngoài việc chèn ép nhà họ Vũ trong giới kinh doanh, anh không hề nhäc đến chuyện đứa bé nhưng điều đó không có nghĩa là anh không quan tâm.

Trương Tấn Phong thậm chí còn tự hỏi có phải sự chiều chuộng mấy năm nay của anh đã khiến cô ta trở nên như thế hay không, nếu anh biết nguyện vọng của mẹ sẽ gây ra tai họa ngày hôm nay thì anh thà rằng ngay từ đầu không đồng ý quan tâm đến Vũ Tuyết Mai.

Tại sao cô gái ngây thơ được che chở dưới vòng tay của anh bây giờ lại trở nên độc ác máu lạnh như vậy?

“Có phải nếu em lấy mạng trả mạng thì anh Tấn Phong sẽ tha thứ cho em không?”

Giọng nói của Vũ Tuyết Mai rất nhẹ, dáng vẻ của cô ta bây giờ giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua thì sẽ lập tức tan biến.

“Ôi! Tuyết Mai con đang nói vớ vẩn gì vậy?” Trương Trúc Phương vừa nghe thấy đã luống cuống, cầm lấy tay Vũ Tuyết Mai rồi nháy mắt với Trương Tấn Phong: “Tấn Phong, cháu nhìn kìa!”

“Nếu đây là bài học mà mấy năm nay cô học được thì tôi cũng không còn lời nào để nói” Giọng nói của Trương Tấn Phong lạnh lùng vang lên: “Cô không hề quan tâm đến bố mẹ là người nhà của mình, thậm chí không hề coi trọng tính mạng con người. Vũ Tuyết Mai, tôi chưa từng dạy cô như vậy.”

Câu nói này hoàn toàn đánh tan bức tường tâm lý của Vũ Tuyết Mai, người phụ nữ kia đột nhiên bật khóc như mưa, trong lòng tràn đầy đau khổ: “Anh Tấn Phong, em không nghĩ đến việc những tấm ảnh đó lại có thể khiến anh mất đi đứa con, em chỉ là… chỉ là không cam tâm thôi! Em không chịu đựng được khi nhìn thấy anh cưới một người phụ nữ khác!” Ánh mắt cô ta độc ác nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Nếu không phải vì chị ta…

“Câm miệng!” Sắc mặt của Trương Tấn Phong sầm xuống, rõ ràng anh đang rất tức giận: “Cho dù không có Võ Hạ Uyên thì tôi cũng sẽ không cưới cô, tôi đã nói rằng tôi chỉ coi cô là em gái mà thị “Làm sao có chuyện chỉ coi em như là em gái được chứ?” Vũ Tuyết Mai suy sụp nói: “Rõ ràng anh đối xử với em tốt như vậy, chắc chăn là anh thích em!”

Trương Tấn Phong ngả người ra sau, lười giải thích: “Cô nói xong chưa?”

“Anh Tấn Phong..” Vũ Tuyết Mai bước tới gần: “Anh có đau không?” Tay cô ta chưa kịp chạm đến chỗ bó bột của anh thì đã bị Võ Hạ Uyên ngăn lại.

“Đừng có động vào! Bác sĩ nói cho dù đã bó bột nhưng cũng rất dễ bị nhiễm trùng.”

Trong mắt Võ Hạ Uyên tràn đầy vẻ lạnh lùng.

“Ý của chị là gì?” Vũ Tuyết Mai khóc đến nhòe hết lớp trang điểm trông thật thảm hại nhưng Võ Hạ Uyên nhìn thấy lại cảm thấy vô cùng hả giận.

“Ý chị là tôi bẩn có phải không?” Vũ Tuyết Mai gần như hét âm lên, âm thanh cô ta nghe cực kỳ chói tai.


Võ Hạ Uyên bình tĩnh nói: “Cô Tuyết Mai đã nghĩ như vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác.”

Tiếng hét chói tai của Vũ Tuyết Mai nhanh chóng lôi kéo y tá vào phòng bệnh kiểm tra, vừa nhìn thấy bảo vệ đến thì Trương Trúc Phương mới chịu từ bỏ ý định rồi đưa Vũ Tuyết Mai đi. Trước khi đi bà ta còn hung hăng trừng mắt với Võ Hạ Uyên nhưng hành động này của bà ta đã không còn gây tổn thương đến cô từ lâu rồi “Em vô lễ với bề trên của anh, bắt nạt người trong lòng của anh như thế, anh không tức giận sao?” Sau khi Vũ Tuyết Mai và Trương Trúc Phương rời đi, Vũ Tuyết Mai thắc mắc hỏi Trương Tấn Phong.

Trương Tấn Phong không những không tức giận mà ngược lại còn vui vẻ, nhất là nhìn dáng vẻ lúc này của Võ Hạ Uyên. Trên mặt ô hiện lên vẻ căm thù và tức giận, nhìn thái độ của cô không còn vô hồn trầm lặng, không chịu quan tâm đến gì như trước nữa.

“Anh đã nói rồi, em là cô chủ nhà họ Trương, em có thể làm bất cứ điều gì mà em muốn.” Khóe miệng Trương Tấn Phong khẽ cong lên.

Võ Hạ Uyên ngừng suy nghĩ, hơi thở nặng nề trong lồng ngực tản đi không ít.

Nhìn cách cư xử gần đây của Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên càng ngày càng chăm sóc anh tốt hơn, điều này thể hiện rõ qua việc các bữa ăn dinh dưỡng của tổng giám đốc.

Phong đã tăng lên một mức độ khác.

Buổi tối ngày hôm đó, Võ Hạ Uyên mang bình giữ nhiệt đi lên lầu, phía sau đột nhiên vang lên tiêng bước chân đều đều. Cô tự nhiên cảm thấy lạnh cả người, rồi đột ngột xoay người lại, nhìn thấy người kia thì giật mình sửng sốt.

“Lê Thành Danh” Võ Hạ Uyên kinh ngạc: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”

“Anh hỏi thăm nhiều nơi mới biết em đang ở bệnh viện này.” Lê Thành Danh nghiêng đầu cười cười: “Thật may mãn, nhìn từ xa đã thấy em ở đây”

“Tôi đã khỏe rồi.” Sau khi hiểu được ý của người kia, Võ Hạ Uyên giơ cánh tay lên vẫy vẫy: “Anh xem, không sao đâu.”

“Ừ” Nụ cười trên mặt Lê Thành Danh hơi nhạt đi, anh dựa người vào tường: “Có nói chuyện một chút không, Võ Hạ Uyên?”

Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng gật đầu.

Võ Hạ Uyên kể cho Lê Thành Danh về toàn bộ câu chuyện, tạm thời xếp vào loại “tai nạn”, người đàn ông kia vẫn im lặng lắng nghe, sau đó nói: “Nếu anh là Trương Tấn Phong, anh cũng sẽ làm như vậy, anh ta thật biết nắm bắt cơ hội đấy.”

“Hả?” Đột nhiên Võ Hạ Uyên không phản ứng kịp.

Lê Thành Danh nhìn thẳng vào mắt cô: “Bây giờ em không muốn rời xa anh ta có phải không?”

Võ Hạ Uyên mím môi không nói gì, nghe xong câu nói này của Lê Thành Danh, cô chợt cảm thấy thông suốt, dường như sự băn khoăn của cô trong khoảng thời gian này đã tìm được lời giải đáp.


“Lê Thành Danh.” Võ Hạ Uyên chậm rãi nói: “Cho dù tôi có rời xa Trương Tấn Phong, tôi cũng không thể tiếp nhận anh được. Anh là một người đàn ông tốt, đừng chờ đợi tôi nữa!

Lê Thành Danh vô tình nhún nhún vai “Không quan trọng, chỉ cần em hạnh phúc là được rồi.”

“Còn nữa, tôi đã hỏi Trương Tấn Phong về chuyện của An Phú, anh ấy nói rằng anh ấy sẽ không nhúng tay vào, đó là lợi nhuận thị trường bình thường.” Võ Hạ Uyên lại nói.

Khóe miệng Lê Thành Danh nhếch lên mang theo một chút châm chọc: “Võ Hạ Uyên, anh đã nói với em rồi, Trương Tấn Phong kia không phải là một người đơn giản đâu “Ý anh là tôi đang lừa dối Võ Hạ Uyên sao?” Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô.

Võ Hạ Uyên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Trương Tấn Phong đang đứng dựa vào tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lê Thành Danh chăm chăm.

“Sao anh lại ra đây?” Võ Hạ Uyên vội vàng bước đến nhanh chóng đỡ lấy Trương Tấn Phong: “Bác sĩ bảo anh không được xuống giường! Anh cảm thấy thế nào rồi?

Chân có đau không?”

“Không sao, không đau” Nhìn thấy Vũ Hạ Uyên căng thẳng như vậy, cơn tức trong lòng.

Trương Tấn Phong tiêu tan không ít.

“Lê Thành Danh, không phải tôi nói với anh rồi sao, hoặc là anh thắng tôi trong giới kinh doanh hoặc là khiến cho Võ Hạ Uyên yêu anh. Thế nhưng anh lại làm ra những thủ đoạn bẩn thỉu này, thật sự chẳng ra gì cả-‘ Lời nói của Trương Tấn Phong chọc thủng tầng giấy chắn giữa hai người.

Lê Thành Danh kiềm chế nụ cười: “Ý của tổng giám đốc Phong là tôi có thể tự do theo đuổi Võ Hạ Uyên sao?”

“Anh dám?” Mặc dù Trương Tấn Phong bị thương nhưng trên người anh vẫn mang theo một loại khí chất của một vị thần từ trên cao liếc nhìn xuống chúng sinh.