“Có một số việc anh làm rất sạch sẽ, nhưng không có nghĩa là tôi không để ý”
Trương Tấn Phong gắn từng chữ một: “Lê Thành Danh, anh đã cứu Võ Hạ Uyên nhưng những tình cảm tốt đẹp này cũng sắp bị anh phá hủy rồi.”
Lê Thành Danh liếc mắt nhìn Võ Hạ Uyên: “Tổng giám đốc Phong đang uy hiếp tôi sao?
“Đây là cảnh cáo.” Trương Tấn Phong híp.
híp mắt: “Nếu như có một ngày tôi thực sự phát hiện ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nhà họ Lê!”
*Tôi đang đợi đây.’ Lê Thành Danh nói xong thì nhẹ nhàng gật đầu với Võ Hạ Uyên: “Vậy anh đi trước nhé.”
“Tạm biệt”
Nhìn bóng lưng của Lê Thành Danh, Võ Hạ Uyên lại cảm thấy ánh mắt vừa rồi của anh ấy tràn đầy ẩn ý nhưng Võ Hạ Uyên cũng không biết răng sau khi Lê Thành Danh quay người đi, sắc mặt anh ấy đột nhiên sầm xuống, không giống như vẻ ngoài vui vẻ rạng rỡ thường ngày mà lại tràn đầy u ám.
“Sao anh cứ cãi nhau với Lê Thành Danh mãi thế?” Võ Hạ Uyên mở miệng hỏi.
“Ai bảo là cãi nhau?” Trương Tấn Phong hừ một tiếng, nằm chặt lấy tay Võ Hạ Uyên: “Đây là anh đang tuyên bố chủ quyền.’ Đúng là người đàn ông đó đã khiêu khích rất nhiều lần rồi.
“Tại sao anh lại biết em đang nói chuyện với Lê Thành Danh?”
“Anh không biết đó là anh ta” Trương Tấn Phong nói: “Anh đứng ở cửa sổ trên kia nhìn thấy em nhưng chờ mãi vẫn không thấy em đi lên nên nghĩ rằng có gì đó không ổn.”
Anh nói rất thản nhiên nhưng với bài học rút ra từ vài lần trước thì Trương Tấn Phong đã cảnh giác hơn rất nhiều.
“Tấn Phong, lời anh vừa nói có ý khác sao?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng hỏi: “Anh phát hiện ra chuyện gì về Lê Thành Danh vậy?”
Trương Tấn Phong bỗng nhiên dừng bước lại, thận trọng mở miệng: “Em có chắc là mình muốn biết không?”
“Đương nhiên.” Võ Hạ Uyên đổi tay cầm bình giữ ni “Nhưng chúng ta hãy đi vào trước đã, đến đây để em dìu anh.”
“Không, nói ở đây luôn đi” Trương Tấn Phong sợ rằng sau khi vào mình sẽ không muốn nói nữa: “Võ Hạ Uyên, những tấm hình trong hôn lễ đó là có người đưa cho Vũ Tuyết Mai.”
“Em biết” Trái tim Võ Hạ Uyên hơi căng thẳng: “Anh tìm ra được là ai sao?”
Khóe môi Trương Tấn Phong mím xuống thành một đường cong, anh không trả lời.
Im lặng nửa phút, Võ Hạ Uyên bỗng nhiên trợn tròn mắt: “Anh nghỉ ngờ Lê Thành Danh sao? Chuyện này không thể nào đâu!”
Ánh mắt của Trương Tấn Phong tối sầm lại, anh đã đoán trước sẽ có kết quả như vậy.
Nhưng không ngờ Võ Hạ Uyên lại không tức giận, ngược lại còn hỏi: “Anh có thể nói cho em biết lý do tại sao anh nghỉ ngờ anh ấy không?”
“Anh ta là người đầu tiên lao vào để giải cứu em, anh đang suy nghĩ không biết anh ta có nhìn thấy những bức ảnh đó và sao lưu chúng hay không” Trương Tấn Phong nói ra suy đoán trong lòng mình: “Võ Hạ Uyên, những người đã thấy những bức ảnh đó chỉ có một số ít, anh ta hoàn toàn có thể trở thành đối tượng bị tình nghi. Hơn nữa, thủ đoạn gửi ảnh cho Vũ Tuyết Mai cũng quá kín kẽ và tinh vi, nếu không có tài lực thì nhất định không thể thực hiện được. Cuối cùng, em không cảm thấy..” Trương Tấn Phong dừng một chút: “Từ sau khi bị mất đứa bé, anh ta thường xuyên tới tìm em quá nhiều lần sao? Giống như đang chờ đợi kết quả nào đó.”
Một khi đã gieo mầm nghỉ ngờ thì quá ó khăn để có thể dẹp bỏ chúng, chưa kể ân Trương Tấn Phong nói ra đều có căn cứ nhất định.
Trái tim Võ Hạ Uyên đập như điên, đột nhiên cô cảm thấy Lê Thành Danh rất kỳ quái, cảm giác không phù hợp cứ thế hiện lên trong lòng cô từ lúc nào không hay…
Đúng vậy, Lê Thành Danh hoàn toàn có cơ hội nhìn thấy những bức ảnh đó, chính anh ấy đã bắt được Phan Công Bảo, trước khi Phan Công Bảo được giao cho Trương Tấn Phong thì còn chuyện gì nữa đã xảy ra?
“Đừng nghĩ nhiều, anh đã cho người điều tra rồi.’ Trương Tấn Phong xoa má Võ Hạ Uyên như thói quen: “Chân anh đau quá”
Võ Hạ Uyên không dám chậm trễ, vội vàng đỡ Trương Tấn Phong trở lại phòng bệnh.
Phùng Ngọc Chỉ và Trương Thiên Định chỉ đến thăm khi Trương Tấn Phong sắp xuất viện, sắc mặt của Phùng Ngọc Chỉ không tốt nhưng khuôn mặt vẫn rất xinh đẹp, chỉ là giữa lông mày có một cảm giác phiền muộn khó xóa bỏ.
Thừa dịp đưa nước cho Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên nhỏ giọng hỏi: “Anh lại dọn dẹp người nhà nào của cô ta à?”
“Không phải.” Trương Tấn Phong thản nhiên nói: “Trương Thiên Định đang tranh cãi về chuyện từ bỏ hôn ước với nhà họ Huỳnh.”
“Ồ?” Võ Hạ Uyên kinh ngạc: “Tại sao vậy?”
Trương Tấn Phong do dự một chút: “Trương Thiên Định nghi ngờ Chu Phương Liên đã bị Huỳnh Tố Vân dụ dỗ nên mới động tay động chân với em. Chưa kể bây giờ Chu Phương Liên đã chết, liên quan đến tính mạng con người nên ít nhiều cũng sẽ không ai thích cả.”
“Ồ!” Não Võ Hạ Uyên kẹt cứng trong một lớp vỏ.
Trương Tấn Phong giúp cô thoát khỏi lớp vỏ bọc đó: “Còn ồ nữa? Trương Thiên Định trở mặt như vậy rồi đến tận đây, không phải là vì em sao?”
Võ Hạ Uyên nhìn anh chăm chằm, đáy mắt hiện lên nét cười kì quái: “Sao vậy, ghen à”
Trương Tấn Phong: “…”
Suy một ra ba, tại sao cô lại có thể học nhanh như vậy?
Hành động của hai người đều rơi vào trong mắt Trương Thiên Định, tuy Trương Thiên Định không nghe thấy bọn họ đang nói gì nhưng trong lòng anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Trương Thiên Định chợt nhớ lại lúc trước khi khó chịu vì bị cảm lạnh, Võ Hạ Uyên luôn có thể chăm sóc chu đáo thoải mái cho anh ta. Anh ta biết cô là một cô gái tốt nhưng anh ta đã trải qua rất nhiều cuộc tình, lúc chia tay.
xong không có cảm giác gì, bây giờ lại thực sự có chút tình cảm bén rễ, đến khi anh ta kịp phản ứng lại thì cũng không còn đường lui nữa.
Còn có Trương Tấn Phong… Trương Thiên Định chậm rãi siết chặt nằm đấm, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh ta đã không thích người chú út này, không vì điêu gì khác mà chính là do sự xa cách và thờ ơ của đối phương luôn khiến anh ta không thể thở nổi.
Anh ta từng cố gắng đoạt lấy công ty trong tay Trương Tấn Phong nhưng uy tín của anh quá cao, cao đến mức đôi khi Trương Thiên Định cảm thấy cả đời này mình sẽ không bao giờ lấy lại được thứ thuộc về của bố nữa Nhìn nụ cười dịu dàng của Võ Hạ Uyên với Trương Tấn Phong, trong lòng Trương Thiên Định bỗng nhiên ngập tràn hận thù Đáng lẽ anh ta không nên trở về vào năm đó, Trương Thiên Định nghĩ thầm.
“Tấn Phong này, chị dâu hỏi cậu một chuyện được không.” Phùng Ngọc Chỉ liếc mắt nhìn Trương Tấn Phong, cẩn thận nói.
Trương Tấn Phong gật đầu, ra hiệu cho bà ta nói.
“Cái chết của Chu Phương Liên kia, phán định là tự sát sao?”
“Đúng.”
“Chắc là phía sau Chu Phương Liên phải có người khác chứ? Nếu không thì làm sao cô ta dám ra tay với hai người như vậy? Cậu đã phát hiện ra được gì chưa?” Phùng Ngọc.
Chỉ lại hỏi.
“Không có.” Trương Tấn Phong trầm giọng nói: “Manh mối được xử lý rất sạch sẽ.”
Phùng Ngọc Chỉ thở phào nhẹ nhốm, sau đó bà ta đột nhiên cao giọng nói: “Có phải người phụ nữ kia chính là kẻ điên không, có khi cô ta bị teo não nên mới làm ra chuyện như vậy, không liên quan gì đến người ngoài đâu!”
“Đủ rồi!” Trương Thiên Định khẽ quát một tiếng, anh ta đứng dậy khiến Phùng Ngọc Chỉ sợ đến mức không dám nói thêm nữa: “Mẹ không muốn nói chuyện với nhà họ Huỳnh thì để con nói.” Anh ta nói xong thì lập tức quay người bước ra ngoài.
Phùng Ngọc Chỉ tức giận giậm chân, trước khi rời đi còn hung hăng lườm Trương.
Tấn Phong một cái.
Võ Hạ Uyên không hiểu hỏi anh: “Bà ta lườm anh làm gì vậy?”
“Có lẽ nghĩ rằng nếu như không phải vì anh nằm ở đây thì tại sao Trương Thiên Định lại trở mặt với nhà họ Huỳnh” Trương Tấn Phong hết sức quen thuộc: “Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra trường hợp này, em đừng để trong lòng.”
Ba ngày sau Trương Tấn Phong xuất viện, bó bột trên đùi vẫn chưa được tháo ra nên anh chỉ làm việc trong phòng làm việc.
Sau khi Võ Hạ Uyên thấy tình trạng của anh ổn định thì lại mở tiệm cà phê lần nữa, có cửa tiệm quảng cáo miễn phí, lại thêm tay nghề của Võ Hạ Uyên rất tốt nên càng ngày tiệm càng nhiều khách đến.
Hôm nay Võ Hạ Uyên nhận được một hộp bưu phẩm chuyển phát nhanh, cô vừa nghỉ ngờ không biết ai sẽ gửi đồ cho mình vừa mở bưu phẩm chuyển phát nhanh ra, chiếc hộp vừa mở ra một khe nhỏ thì có một mùi máu tanh phả vào mặt cô.
“Bà chủ, bàn số năm bao nhiêu tiền?”
Võ Hạ Uyên bổng nhiên khép hộp lại, nở một nụ cười kín đáo: “Tất cả hết sáu trăm hai mươi bảy ngàn”
Ngón tay mảnh khánh nắm chặt vào mặt bàn, Võ Hạ Uyên nhìn thấy bên trong hộp là một con thỏ chết dính đầy máu tươi