Tiêu Văn Khanh khẽ thay đổi, tựa hồ có chút ngoài ý muốn khi biết Ôn Nhiên sẽ đóng gói mang súp vi cá mập đi, nhìn thấy người phục vụ mang theo hộp đến, bà ta cười nói: “Thế này cũng được, Nhiên Nhiên, cháu gầy quá, nhất định phải ăn bù vào đó, nhớ uống súp vi cá mập này nhé.”
Ôn Nhiên gật đầu, “Được!”
Ôn Nhiên nhận lấy súp vi cá mập được người phục vụ đóng gói, chào tạm biệt Tiêu Văn Khanh rồi cùng Bạch Tiểu Tiểu rời đi.
Đi được hai bước, Bạch Tiểu Tiểu nhớ ra gì đó rồi đột nhiên quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Văn Khanh đang nhìn về hướng bọn họ. Không ngờ cô ấy lại đột nhiên quay đầu nhìn lại, sự lạnh lùng trong mắt bà ta còn chưa kịp dập tắt.
“Nhiên Nhiên, cậu có để ý thấy Tiêu Văn Khanh rất quan tâm đến món súp vi cá mập này không? Lúc nãy tớ nhìn lại, cảm thấy ánh mắt của bà ta rất lạnh.”
Bước ra khỏi Ý Phẩm Hiên, Bạch Tiểu Tiểu đem những gì mình vừa nhìn thấy nói với Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên mím nhẹ môi, nói: “Vừa nãy, anh Trần, chồng của chị Lý gọi điện thoại cho tớ.” . truyện teen hay
Bạch Tiểu Tiểu ngây người chớp mắt, “Nhiên Nhiên, chuyện này liên quan gì đến Tiêu Văn Khanh?”
Khóe miệng Ôn Noãn hiện lên một nụ cười, nhưng nụ cười không phải tươi tắn rực rỡ mà có chút lạnh lẽo như mùa thu, giọng nói của cô cũng nhuốm một chút lạnh lùng: “Anh Trần nói với tớ, trong súp vi cá mập có thêm chút nguyên liệu.”
“Cái gì? Súp vi cá mập có thêm nguyên liệu? Nhiên Nhiên, Tiêu Văn Khanh đang muốn làm hại cậu sao? Thêm vào thứ gì chứ, tại sao bà ta lại làm vậy?”
Ôn Nhiên lắc đầu, “Tớ cũng không biết tại sao, hiện tại cũng không chứng minh được là Tiêu Văn Khanh làm.”
Chồng của Lý Thiến, Trần Bân, là một đầu bếp, nhưng anh ấy không phải là bếp trưởng của Ý Phẩm Hiên. Hôm nay anh ấy tình cờ đến Ý Phẩm Hiên để gặp một người bạn đồng nghiệp.
Trong nhà vệ sinh, anh ấy tình cờ nghe thấy một người nói chuyện điện thoại có nhắc đến tên “Ôn Nhiên”.
Anh ấy quay lại phòng bếp, lập tức hỏi thì được biết súp vi cá mập thật sự được đưa đến bàn của Ôn Nhiên. Bởi vì trước đây cô là khách quen ở đây, người phục vụ bưng súp vi cá mập cũng biết cô.
Trần Bân ngay lập tức gọi cho Ôn Nhiên.
Bạch Tiểu Tiểu tức giận nói: “Chẳng trách vừa nãy Tiêu Văn Khanh lại nhiệt tình bảo cậu uống canh như vậy, còn chủ động đút cho cậu. Nhiên Nhiên, chuyện này nhất định bà ta không thoát khỏi có liên quan.”
Cô ấy nhìn cái túi trong tay Ôn Nhiên, quan tâm hỏi: “Nhiên Nhiên, cậu định làm gì với món súp vi cá mập này? Gửi nó đi kiểm tra à?”
Ôn Nhiên ‘ù’ một tiếng, tục ngữ có câu, bắt tận tay day tận trán.
Nếu không có bằng chứng, cho dù biết Tiêu Văn Khanh muốn hại mình, cô cũng không thể làm gì bà ta.
Ngoài ra, Trần Bân cũng không nhìn thấy người nhận điện thoại là ai.
“Nhiên Nhiên, nhát định Tiêu Văn Khanh hận cậu là vì cậu đã làm cho con trai bà ta đau khổ. Nên bà ta muốn hại cậu, cậu đừng đi khuyên nhủ Mặc Tử Hiên nữa.”
“Hiện tại tớ làm gì có thời gian quản anh ta chứ, Tiểu Tiểu, cậu về trước đi, tớ phải lấy được kết quả xét nghiệm rồi mới nói tiếp.”
“Được rồi, có kết quả nhớ báo cho tớ với nhé.”
Bạch Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thúc giục, thực ra cô ấy cũng muốn về báo cáo kết quả của khách hàng cho ba cô ấy.
Tài xế của Ôn Nhiên đã đợi sẵn ở bên ngoài, vừa thấy cô đi ra, anh ta liền cho xe tấp vào lề đường.
Sau khi lên xe, Ôn Nhiên nói “Đi bệnh viện” với tài xé, lấy điện thoại di động ra gọi điện.
“Cô Ôn, sao bây giờ lại đến bệnh viện, là đưa đồ ăn cho chủ tịch Ôn sao?”
Tài xé liếc nhìn hộp đựng thức ăn trên tay cô, nghi ngờ hỏi.
“Không phải!”
Ôn Nhiên trả lời ngắn gọn bằng hai chữ, có lẽ là vì nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của cô, tài xế không dám hỏi thêm, liền khởi động xe lên đường.
Ôn Nhiên vừa bắm só, lại cúp máy, nhíu mày, soạn tin nhắn rồi gửi đi.
Sau một vài phút, điện thoại đỗ chuông.
Cô mím môi, ấn nút trả lời, âm thanh tràn ra đôi môi đỏ mọng: “Alo, anh Cố!”
“Nhiên Nhiên, anh vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật, em là muốn hỏi tình hình của Trình Gia sao?”
Bên kia điện thoại, giọng nói của Cố Khài truyền qua làn sóng radio, trầm ấm và nhẹ nhàng.
Trong mắt Ôn Nhiên lóe lên một chút kinh ngạc, sau đó cười nhạt nói: “Không phải đâu anh Cố, em có chuyện khác muốn nhờ anh giúp đỡ, Mặc Tu Trần có đang ở cùng với anh không?”
“Cậu ấy đang ở văn phòng của anh, cuộc phẫu thuật của Trình Giai vẫn chưa kết thúc. Nếu bây giờ em đến bệnh viện chắc chắn sẽ gặp phải cậu ấy đấy. Chi bằng em nói cho anh biết em đang ở đâu đi, anh đi gặp em.”
Vừa rồi, Ôn Nhiên gửi cho anh ấy một tin nhắn, cô nói có chuyện tìm anh ấy, không muốn Mặc Tu Trần biết.
Anh ấy vốn tưởng rằng Ôn Nhiên muốn biết tình hình của Trình Giai, nhưng không ngờ cô lại có chuyện khác.
“Vậy cũng được ạ, anh có thể đợi em ở quán cà phê đối diện bệnh viện vài phút, em sẽ đến ngay.”
Cố Khải trả lời điện thoại xong rồi trở lại văn phòng, Mặc Tu Trần vẫn đang ngồi trên ghế sô pha, giữa hai hàng lông mày anh tuần có một màu u ám mờ nhạt.
Không biết anh đang nghĩ gì, ngay cả Cố Khải quay lại văn phòng rồi anh cũng không biết.
“Tu Trần, cậu cứ ở đây chờ nhé, tôi có chuyện phải ra ngoài.”
Cố Khải đi đến chỗ móc áo, lấy áo khoác ngoài mặc vào, nói với Mặc Tu Trần đang ngồi trên ghế sô pha.
Nghe vậy, anh ngắng đầu nhìn anh ấy: “Cậu chuẩn bị tan làm à?
Cố Khải cười nói: “Không phải, lát nữa tôi sẽ quay lại. Cậu cũng không cần biểu hiện ra cái vẻ mặt này đâu, tôi nói với cậu rồi Trình Giai không chết được đâu, cũng sẽ không trở thành người thực vật, nhiều nhất là nghỉ ngơi hai ba tháng.”
Thực ra trong lòng anh ấy biết vì sao Mặc Tu Trần lại cau mày, có ý dùng giọng điệu thoải mái, hi vọng Mặc Tu Trần không còn phiền muộn.
“Cậu đi đi, tôi quay lại bên ngoài phòng phẫu thuật, Trình Giai sẽ sớm ra ngoài thôi.”
Mặc Tu Trần vì lời nói của anh ấy mà cảm thấy khá hon, trong giọng nói trầm thấp vẫn có một tia phiền muộn nhàn nhạt, vừa nói, thân hình thon dài từ trên sô pha đứng lên.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi văn phòng, Mặc Tu Trần đi thang máy lên lầu, Cố Khải đi thang máy xuống lầu.
xk& Cố Khải đợi ở quán cà phê khoảng mười phút, sau đó Ôn Nhiên vội vàng chạy đến.
Nhìn thấy hộp đựng thức ăn trong tay cô, trong mắt Cố Khải lóe lên tia sáng yếu ớt, anh nhướng mày cười: “Nhiên Nhiên, ngồi đi!”
Ôn Nhiên nở nụ cười dịu dàng, đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, kéo ghế ngồi xuống ghé đối diện, lễ phép nói: “Để anh Cố phải chờ em rồi, thật ngại quá.”
Cố Khải thản nhiên cười, gọi người phục vụ, hỏi cô muốn uống gì.
Ôn Nhiên muốn một tách cà phê, nói “cảm ơn” với người phục vụ, sau khi người phục vụ rời đi, Cố Khải nhìn lướt qua hộp thức ăn trên bàn của cô, thản nhiên hỏi: “Em từ Ý Phẩm Hiên đến à?”
Ôn Nhiên từ trong túi lấy hộp ra, mở hộp ra, một luồng hương thơm tươi mát bay vào không khí, trên mặt Cố Khải hiện lên một tia nghỉ hoặc: “Nhiên Nhiên, đây là súp vi cá mập?”
“Anh Có, anh ngửi món súp vi cá mập này trước đi ạ.”
Ôn Nhiên đẩy cái hộp đến trước mặt anh, ánh mắt Có Khải khẽ động, cụp mắt xuống, xúc súp vi cá mập đưa lên mũi ngửi.
Một lúc sau, hàng lông mày xinh đẹp của anh ngưng tụ lại, giọng nói tràn ra bờ môi mỏng: “Trong súp vi cá mập này có thêm máy loại dược liệu, anh có thể khẳng định trong số đó có một loại là xạ hương, còn có một số loại thuốc khác. Tạm thời anh cũng không rõ.”