Gia đình cô điều hành một xưởng sản xuất dược phẩm, mặc dù từ nhỏ cô chưa bao giờ quan tâm đến việc kinh doanh của gia đình nhưng cô vẫn rất rành về một số dược liệu.
Trên đường đến đây, cô cũng đã ngửi thấy, giống như kết quả hiện tại của Có Khải, về cơ bản cô có thể chắc chắn trong đó có xạ hương, những thứ khác cô cũng không rõ.
“Anh Cố, em cũng chỉ có thể ngửi thấy mùi thuốc xạ hương, nhưng trong đó nhất định có nhiều hơn một loại thuốc, cho nên 4 ` E23 sý em muốn nhờ anh giúp.
Ôn Nhiên thẳng thắn nói, cô muốn biết trong món súp vi cá mập này có ‘thuốc’ gì.
Thông minh như Cố Khải, từ máy câu nói này cũng đã hiểu lý do. Một tia cảm xúc lóe lên dưới mắt anh, anh quan tâm hỏi: “Nhiên Nhiên, tối nay có người mời em đi ăn ở Ý Phẩm Hiên à?”
Ôn Nhiên có thể tìm đến Cố Khải đương nhiên là vì tin tưởng anh. Không chỉ vì anh là bạn của Mặc Tu Trần, mà còn vì những ngày qua, cô không biết vì sao luôn cảm thấy rất thân thiết và tin tưởng anh.
Và anh ấy đã giúp cô rất nhiều.
Anh hỏi, đương nhiên cô sẽ không giấu giếm, cô nhẹ nhàng giải thích: “Buổi chiều sau khi rời khỏi bệnh viện, mẹ của Mặc Tử Hiên đã gọi điện nói có việc muốn em giúp đỡ. Bà ta bảo em đến Ý Phẩm Hiên, vừa ăn vừa nói. Em đã tìm lý do từ chối bà ta, nhưng không ngờ bà ta lại nói sẽ đợi em cho đến khi em xong việc.”
Sắc mặt Cố Khải hơi thay đổi, đáy mắt lóe lên tia lạnh lùng, giọng nói hơi trầm xuống: “Tiêu Văn Khanh mời em ăn tối? Vậy thuốc trong súp này là do bà ta bỏ vào?”
Nếu là Tiêu Văn Khanh thì có thể giải thích tại sao lại có xạ hương.
Đối với những loại thuốc khác, Cố Khải có thể đoán được đại khái mà không cần làm các xét nghiệm, năm đó Tiêu Văn Khanh không xử lý được Mặc Tu Trần, sau khi anh ấy quay về đã trở thành “người vô dụng”.
Những năm gần đây, Tiêu Văn Khanh đem chuyện Mặc Tu Trần trên phương diện kia không được, công bố cho toàn thành phố G biết. Mà trong lòng bà ta cũng cảm thấy, Mặc Tu Trần không còn có thể là đối thủ của con trai mình nữa.
Hai ngày trước, bà ta đột nhiên biết Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần đã trở thành vợ chồng thật sự, bà ta làm sao có thể không oán không hận, trong lòng lại có ác ý.
“Em không biết có phải là bà ta hay không, cũng may anh Trần gọi điện thoại nói cho em biết. Bảo em đừng có uống, nhưng khi súp vi cá mập được mang lên, Tiêu Văn Khanh rất nhiệt tình bảo em uống. Em nói có việc phải rời đi, bà ta còn muốn em uống xong hãng đi.”
Một nụ cười nhàn nhạt hiện trên khóe miệng Cố Khải: “Cho nên, em liền tương kế tựu kế, đóng gói súp vi cá mập mang đi?”
Ôn Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, nhưng em không muốn anh trai và Mặc Tu Trần biết chuyện này, vì vậy em chỉ có thể nhờ anh giúp đỡ.”
Anh trai cô vì chuyện hai ngày trước cô ở thành phố F bị bắt cóc nên luôn tự trách mình, cô không muốn anh ấy lại lo lắng thêm nữa. Mà phía Mặc Tu Trần, Trình Giai bị thương, cô tạm thời không muốn nói với anh.
Cô Khải hiểu ý cô, sảng khoái đồng ý: “Yên tâm đi, anh nhất định nghiên cứu kỹ lưỡng các thành phần trong món súp vi cá mập này. Tuy nhiên, nếu nó đã xảy ra ở Ý Phẩm Hiên, vậy thì bây giờ chúng ta phải đến Ý Phẩm Hiên một chuyến.”
Người phục vụ mang cà phê đến, Cố Khải cúi đầu nhấp một ngụm cà phê của mình, sau khi người phục vụ rời đi, anh lại hỏi: “Anh Trần mà em nói là ai vậy?”
Ôn Nhiên cười giải thích: “Là chồng của chị Lý, cũng là anh rễ của Đàm Mục. Em đã dặn anh ấy rồi, tạm thời không được nói cho ai biết. Anh ấy đã hứa, có lẽ sẽ giữ bí mật.”
Cố Khải cười gật đầu, “Em chờ anh một lát, anh đem cái này về bệnh viện, sau đó cùng em đi đến Ý Phẩm Hiên.”
“Vâng!”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng đáp, thấy Cố Khải lấy ví ra, cô nhanh chóng nói: “Anh Có, để em trả tiền cho.”
Cố Khải cười khúc khích, vừa đứng dậy vừa vẫy tay với người phục vụ đẳng xa, rồi lấy trong ví ra một tờ một trăm tệ: “Tiền cà phê này quá ít rồi, lát nữa em mời anh đi ăn tối nhé.”
Nghe được lời anh nói, Ôn Nhiên không tranh thanh toán cùng anh nữa, nhanh nhẹn đáp: “Ok anh.”
Ôn Nhiên không ngờ Cố Khải lại có quan hệ tốt với ông chủ của Ý Phẩm Hiên, trực tiếp gọi ông chủ ra gặp mặt, nhanh chóng tìm ra cô phụ bếp nhỏ bỏ thuốc vào súp của Ôn Nhiên.
Chỉ là, giống như vụ bắt cóc ở thành phó F, cô trợ lý nhỏ không biết bên kia là ai, bởi vì đang cần gấp một khoản tiền nên đã đồng ý yêu cầu của bên kia.
Cuộc gọi đã gọi đi, nó đã bị tắt.
Ông chủ của Ý Phẩm Hiên đã đích thân xin lỗi Ôn Nhiên, muốn giữ hai người họ ở lại ăn tối nhưng Cố Khải đã từ chối, nói mình đã nhớ, lần sau sẽ đến.
Từ Ý Phẩm Hiên đi ra, Cố Khải nói muốn ăn thịt nướng, Ôn Nhiên không chút do dự đồng ý.
“Để tài xế của em về trước đi, lát nữa anh đưa em về.”
Cố Khải nhìn chằm chằm về hướng bãi đậu xe, giọng nói sáng trong nhanh chóng tan biến trong làn gió đêm.
“Vâng!”
Ôn Nhiên cũng không muốn cả ngày mang theo tài xế, nếu không phải cô bị thương ở cánh tay, anh trai cô và Mặc Tu Trần lại không cho phép cô tự mình lái xe, cô đã sớm cho tài xế về nhà rồi.
Xe chạy vào đường chính, Cố Khải quay lại nhìn Ôn Nhiên đang ngồi ở ghế phụ, anh cảm thấy vui mà không thể giải thích được, khóe miệng nở một nụ cười, nhẹ nhàng hỏi: “Em thích x ` À x3 „“
ăn gì, lân sau anh mời em.
Ôn Nhiên nhướng mắt nhìn anh, cười nói: “Em cũng thích ăn đồ nướng, lúc trước khi ba mẹ còn đều không cho em ăn, ba mẹ nói ăn nhiều không tốt. Mỗi lần anh thịt nướng đều là anh trai lén dẫn em đi, ăn xong rồi còn không dám về nhà ngay.
Phải hóng gió đêm một lúc cho bay hết mùi mới dám về nhà.”
Cố Khải ha ha cười, vui vẻ nói: “Thật à, sau này anh coi như tìm được bạn đồng hành rồi nha. Anh chàng Tu Trần đó không thích ăn đồ nướng, sau này em muốn ăn thì gọi anh, anh đưa em đi. Tất cả các quán thịt nướng ở thành phố G này không có chỗ nào mà anh không biết.”
“Được nha, mặc dù anh trai em đưa em đi ăn thịt nướng, nhưng anh ấy chưa bao giờ đưa em đi chợ đêm…”
Khi hai người nói chuyện về đồ ăn, hai người nói như máy hát, kết quả là Cố Khải đưa Ôn Nhiên đi chợ đêm, nhà hàng thịt nướng mà anh ấy thường đến.
“Mỗi lần Tu Trần tới đều không dám ăn, nói những nơi như này bản, kỳ thật thịt nướng ở đây ăn rất ngon.”
Có Khải vừa ăn vừa nói chuyện rất hào hứng, Ôn Nhiên cũng ăn rất vui vẻ, mặc dù những quán thịt nướng dạng quầy ăn không đảm bảo vệ sinh như những nhà hàng thịt nướng cao cấp kia, nhưng họ không có hứng thú.
Cô đang nhai thức ăn trong miệng, lúc này hình ảnh của mọi người cũng không còn nữa, cô mơ hồ đáp lại: “Ừm, thật sự rất ngon, mùi vị vó thể nói là ngon quá.”
Có Khải lầy khăn giấy trong hộp ra đưa cho cô, nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, lau mặt.”
Ôn Nhiên ngây người chớp mắt, đưa tay nhận lấy khăn giấy, hỏi: “Ở đâu ạ?”
“Đây.”
Chiếc bàn nhỏ vốn dĩ đã nhỏ, Cố Khải có đôi tay dài nên anh gio thằng qua kéo người cô, dùng khăn giấy thay cô lau vết dầu ở trên khóe miệng và má phải của cô.
Chân mày anh cười, động tác rất tự nhiên, hoàn toàn là thái độ của một người anh trai, nhưng khi ngón tay chạm vào Ôn Nhiên, thân thể cô hơi cứng đờ, có chút ngượng ngùng.