Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 170: Tìm chút thú vui



“Cậu chủ lớn, tôi vẫn luôn nghe theo chỉ thị của anh mà, anh bảo tôi đi hướng đông, tôi còn không dám nhìn sang hướng tây.

Tiểu Lưu không tin những gì cậu chủ lớn nói, cảm thấy anh lấy mình ra làm vui vẻ, từ kính chiếu hậu nhìn chằm chằm vào nụ cười kỳ quái của anh vài giây, cậu ta đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, cuối cùng thông minh hỏi một câu: “Cậu chủ lớn, không phải anh lại muốn để cho tôi đi đối phó với người phụ nữ Trình Giai kia đấy chứ?”

Mặc Tu Trần chỉ cười không nói gì.

~k& Trên con đường chính dẫn đến bệnh viện Khang Ninh, ba chiếc xe đang chạy với tốc độ như nhau.

Những nhà cung cấp dược liệu đó đi trên một chiếc xe thương vụ, đi cùng với Lý Thiến. Đàm Mục đi xe của Cố Khải, trước khi lên xe, Lạc Hạo Phong nói mình có chuyện muốn nói với Ôn Nhiên, nên cô lên xe của anh ấy.

“Vừa nãy anh nói có chuyện, là chuyện gì thế?”

Trên ghế phụ, Ôn Nhiên bình tĩnh nhìn Lạc Hạo Phong đang lái xe, anh ấy gần như lúc nào tâm trạng cũng rất tốt, là một người rất biết cách sống.

Lạc Hạo Phong quay đầu nhìn cô, cười nói: “Có chuyện thú vị, không biết cô có hứng thú không. Tôi nói trước nhé, tôi không hỏi ý kiến của cô, là tôi nói với cô một tiếng.”

Trong mắt Ôn Nhiên hiện lên một chút kinh ngạc, thản nhiên hỏi: “Có chuyện thú vị gì thế.”

Bát kể là chuyện gì, ít nhiều gì cũng liên quan đến cô, cho dù không liên quan đến cô thì cũng liên quan đến những người xung quanh cô, nếu không, Lạc Hạo Phong cũng sẽ không nói cho cô biết.

Một nụ cười xấu xa hiện lên trên khuôn mặt yêu nghiệt của Lạc Hạo Phong, giọng nói vui vẻ: “Người phụ nữ tên Linda mà ngày hôm qua cô và Bạch Tiểu Tiểu gặp ở trong cửa hàng ý, cô còn nhớ không?”

Giữa lông mày Ôn Nhiên hiện lên một tia nghỉ hoặc: “Nhớ, có chuyện gì sao?”

“Ngày mai cô ta sẽ đi gặp ba mẹ chồng tương lai, chính là ba mẹ của Tiêu Dục Đình chồng chưa cưới trước đây của Bạch Tiểu Tiểu. Mấy ngày nay tôi nhàn rỗi quá, định đi tìm chút thú vui, nói cho ba mẹ Tiêu Dục Đình biết bộ mặt thật của Linda, làm cho giấc mơ giàu sang của cô ta tan tành.”

Nói đến cuối cùng, vẻ xấu xa trong mắt Lạc Hạo Phong càng trở nên đậm hơn, nghĩ đến khuôn mặt tái nhọt của Linda, dáng vẻ giải thích không nồi, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài kiêu ngạo của cô ta, anh ấy liền cảm thấy vui vẻ.

Khóe miệng Ôn Nhiên giật giật, thú vui của anh chàng Lạc Hạo Phong này thật là đặc biệt. Nhưng mà, cô một chút cũng không phản đối, lại còn đồng ý với cách làm của anh ấy, chuyện giữa Linda và Tiêu Dục Đình cô quản không được. Nhưng hôm qua cô ta nói với Tiểu Tiểu những lời đó, cô thật sự rất tức giận.

Tiêu Dục Đình vì cái cô Linda đó mà phá vỡ hôn ước với Tiểu Tiểu, có lẽ lúc trước chỉ bị cô ta mê hoặc, không hề biết bộ mặt thật của cô ta.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô cũng mang theo ý cười, vui nói: “Được đó, anh cố gắng hết sức mà làm, tôi cũng không vừa mắt cái cô Linda đó. Nếu cô ta thật sự gả vào nhà họ Tiêu, sau này sẽ đụng mặt Tiểu Tiểu, không biết đến lúc đó cô ta sẽ kiêu ngạo thành bộ dáng nào.”

Lạc Hạo Phong bật cười, có chút ngạc nhiên nhìn Ôn Nhiên: “Tôi nghe Tu Trần nói, cô tốt bụng lại còn ngây thơ. Không ngờ tới cô cũng có một mặt xấu xa như vậy đó, nếu cô cũng cảm thấy có hứng thú thì đến lúc đó tôi sẽ tặng cho cô một video miễn phí.”

“Anh có thể lấy video á, anh có biết bọn họ hẹn ở đâu không?”

Xem ra anh chàng này cũng rất quen thuộc với thành phố G đấy nhỉ.

Lạc Hạo Phong nhếch mày tự tin nói: “Đương nhiên là tôi biết, nếu không thì tôi chơi như thế nào được, cô chỉ cần chờ xem sắc mặt tái nhợt của Linda là được.”

Ánh mắt Ôn Nhiên lóe lên, sắc bén nhìn chằm chằm Lạc Hạo Phong, nghỉ ngờ hỏi: “Tại sao đột nhiên anh lại quan tâm đến chuyện của Linda thế, không phải là anh thích Tiểu Tiểu rồi đấy chứ?”

“Cắt, thích cô ấy? Tôi không ngốc cũng không mù, làm sao tôi ñ có thể thích con nhóc mồm mép sắc bén Bạch Tiểu Tiểu được.

Lần trước ở thành phố F, không phải cô ấy nói tôi lấy mắt nụ hôn đầu của cô ấy sao. Mặc dù các cô gái muốn trao nụ hôn đầu cho tôi đã xếp hàng dài mấy con phó rồi, nhưng cô ấy lại cảm thấy mình bị thiệt, nên tôi thay cô ấy làm việc này, không ai nợ ail”

Khóe miệng Ôn Nhiên giật giật, logic của anh chàng này là cái gì thế.

Còn có, anh ấy chém gió không hề chớp mắt, những cô gái muốn trao nụ hôn đầu cho anh ấy xếp hàng dài mấy con phố?

Tuy rằng điều này không phải là không thể, nhưng từ miệng anh ấy nói ra, vô hình trung đã hạ thấp giá trị của Tiểu Tiểu. Là bạn thân của Tiểu Tiểu, Ôn Nhiên nghe thấy đương nhiên sẽ cảm thấy đỉnh tai nhức óc.

“Được rồi, mặc kệ lý do của anh là gì, có thể làm cho người phụ nữ Linda ngạo mạn đó bị xấu hổ, đó là một việc làm người ta cảm thấy vui vẻ.”

Ôn Nhiên mỉm cười cho có lệ.

Lạc Hạo Phong nheo mắt cười, nhìn nụ cười miễn cưỡng của Ôn Noãn, hỏi: “Cô có biết Tu Trần không cùng chúng ta đến bệnh viện là cậu ấy đi đâu không?”

Ôn Nhiên chớp chớp mắt, anh ấy đột nhiệt thay đổi đề tài làm cô có chút không thích ứng kịp, nhìn chằm chằm anh ấy đang nở nụ cười kỳ quái vài giây, rồi nhìn đi chỗ khác, thản nhiên nói: “Tôi không biết.”

“Tôi nói cho cô một tin tốt, bây giờ, tôi có nên nói cho cô biết một tin xấu không đây?”

Lạc Hạo Phong là người chỉ sợ thế giới không loạn, giọng điệu và biểu cảm của anh ấy đều khiến Ôn Nhiên không khỏi suy nghĩ.

Trên mặt cô không biểu lộ cảm xúc, giọng nói vẫn hờ hững: “Tùy anh.”

Anh ấy nói hay không nói, cũng chẳng liên quan.

Lúc chiều, Mặc Tu Trần mới “ép” cô phải đồng ý tin anh, nếu cô đã hứa thì nhất định sẽ làm được. Niềm tin này không phải ngày một ngày hai, trừ khi anh ấy thực sự làm tổn thương cô.

Nhìn thấy cô không có hứng thú, Lạc Hạo Phong bĩu môi chán nản, biết cô sẽ không hỏi thêm nữa nên anh ấy chủ động nói với cô: “Tôi nghe nói Trình Giai hẹn Tu Trần đến nhà cô ta ăn tối, tối nay cậu ấy đi ăn tối cùng cô, hiện tại, chạy đến chỗ của Trình Giai rồi.”

Tay trong túi của Ôn Nhiên hơi nắm chặt.

Trên khuôn mặt trắng trẻo và thuần khiết của cô có một chút thay đổi trong cảm xúc, cô nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, hỏi: “Anh ấy đi tìm Trình Giai thì có gì kỳ lạ?”

Lạc Hạo Phong bị câu nói của Ôn Nhiên làm cho nghẹn họng, nhất thời không nói ra lời.

Dựa vào sự hiểu biết của anh ấy về phụ nữ, chỉ cần anh ấy nói cho Ôn Nhiên biết, Tu Trần đến chỗ Trình Giai, cô ấy nhất định sẽ ghen. Nhưng cô nhóc Ôn Nhiên này dường như lại là một loại khác, cô còn dùng giọng điệu này mà hỏi anh ấy.

“Không có gì lạ cả, nhưng mà, một người đàn ông như Tu Trần đến nhà Trình Giai, lại còn là nhà của người phụ nữ thèm muốn cậu ấy đã lâu. Tôi nghe nói, trước đây cô ta muốn leo lên được giường của Tu Trần mà không ngần ngại hạ thuốc cho mình.

Ôn Nhiên, cô không sợ Tu Trần vào cửa nhà của cô ta rồi sẽ không đi ra nữa sao?”

Ôn Nhiên cau mày, không hề dao động trước lời nói của Lạc Hạo Phong: “Chuyện này anh có thể nghĩ tới thì đương nhiên anh ấy cũng có thể nghĩ ra. Lạc Hạo Phong, nếu như anh thích Trình Giai thì anh có thể đi thay Mặc Tu Trần, không cần phải châm ngòi thổi gió ở trước mặt tôi.”

“Tôi thích Trình Giai? Cô đừng có mà sỉ nhục nhân cách của tôi.

Lạc Hạo Phong không vui phản bác lại: “Tôi chỉ muốn đi xem náo nhiệt.”

Lời vừa dứt, sắc mặt của anh ấy đột nhiên thay đổi, có chút cáu giận nhìn chằm chằm Ôn Nhiên nói: “Ôn Nhiên, cô quá gian trá, lại dùng cách này để dụ tôi.”

Làm anh ấy không cần thận nói ra mục đích thực sự của mình.