Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 171: Không phải như cô nghĩ đâu



Ôn Nhiên hehe mỉm cười, giọng điệu chẳng liên quan gì đến mình: “Tôi không thông minh như anh nghĩ đâu, là anh không cần thận lỡ mồm thôi. Lạc Hạo Phong, anh đuổi kịp xe của anh Có, sau khi tôi xuống xe, anh tự đi xem náo nhiệt đi.”

Sự khó chịu giữa hai lông mày của Lạc Hạo Phong trong phút chốc biến mắt, anh ấy cười: “Ôn Nhiên, cô thật tâm lý. Nếu cô đã không yên tâm về Tu Trần như thé, vậy thì tôi sẽ giúp cô đi xem xem.”

Vừa dứt lời, anh ấy nhắn ga, tốc độ xe đột ngột tăng.

Ôn Nhiên khẽ cau mày quay đầu đi, cũng lười để ý tới anh ấy.

Lạc Hạo Phong vượt lên trước Cố Khải, bám còi hai lần rồi dừng lại bên đường, xe của Cố Khải cũng dừng lại.

Ôn Nhiên từ trong xe bước xuống, đi vài bước đến trước xe của Cố Khải, anh ấy hạ kính xuống, thò đầu ra quan tâm hỏi: Nhiên Nhiên, sao em lại xuống xe?”

Khóe miệng Ôn Nhiên hướng về phía Lạc Hạo Phong, mở cửa sau, cúi người đi vào, thản nhiên giải thích: “Lạc Hạo Phong muốn đi xem náo nhiệt, nên em xuống xe thôi.”

“Cậu ấy thật sự không có lúc nào chịu ngồi yên, còn muốn đi xem náo nhiệt cái gì? Không phải Tu Trần bảo cậu ấy đến bệnh viện với chúng ta sao?”

Bảo anh ấy và Đàm Mục đi theo, là để lát nữa đưa Ôn Nhiên về nhà.

Ngày mai Mặc Tu Trần sẽ tiếp quản công ty, trở thành chủ tịch mới của tập đoàn. Mấy ngày này, Tiêu Văn Khanh vẫn luôn gây khó dễ, mặc dù anh đã giải quyết hết rồi, nhưng anh vẫn lo Tiêu Văn Khanh sẽ chó cùng rứt giậu, đánh chủ ý lên người Ôn Nhiên.

Mà anh, đi đến nhà Trình Giai không chỉ vì muốn dạy cho Trình Giai một bài học, mà còn là muốn đánh lạc hướng của Tiêu Văn Khanh, cùng những sắp xếp khác.

Ôn Nhiên cười hờ hững, nói: “Có thể anh ấy cảm thấy nơi như bệnh viện quá nhàm chán, cho nên không muốn đi, anh ây đi tới nơi có mỹ nữ.”

Đàm Mục híp mắt, tiếp lời hỏi: “Có phải cậu ấy đi tìm Tu Trần không?”

Ôn Nhiên nghe xong ngẳng đầu nhìn Đàm Mục, sắc mặt của Cố Khải hơi thay đổi, nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình với Đàm Mục.

“Xem ra, các anh đều biết chuyện Mặc Tu Trần đến chỗ Trình Giai?”

Ôn Nhiên cười nhạt, giọng nói, không nghe ra được mùi vị tức giận.

Trên mặt Đàm Mục hiện lên một tia ngượng ngùng, “Tu Trần đi tìm Trình Giai, không phải như cô nghĩ đâu.”

“Tôi nghĩ cái gì?”

Ôn Nhiên ngây thơ vô tội nhìn Đàm Mục, anh ấy và Mặc Tu Trần ở chung với nhau đã lâu, về tính cách, gần gũi với Mặc Tu Trần nhất. Bình thường đều cho người ta cảm giác lạnh nhạt, không nói nhiều.

Anh ấy không giỏi giải thích những chuyện như thế này.

Cố Khải cười nhẹ, nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, Tu Trần đi tìm Trình Giai là vì chiều nay Trình Giai khiến tâm tình của em không tốt, cậu ấy đi trút giận thay em. Cậu ấy đưa Tiểu Lưu đi, sẽ không tự mình đi gặp Trình Giai đâu, nếu mọi chuyện suôn sẻ, có lẽ Trình Giai và Tiểu Lưu sẽ ở bên nhau.”

Một tia ngạc nhiên thoáng qua mắt cô, Ôn Nhiên mở to mắt nhìn Cố Khải đang lái xe, từ chỗ cô đang ngồi, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú và khóe miệng cong lên của anh ấy.

Sau khi cô tiêu hóa được lời nói của anh ấy xong mới nói: “Một người thật thà như Tiểu Lưu, liệu có thích hợp để cậu ấy ở cùng Trình Giai không? Cho dù Trình Giai thật sự có chuyện gì đó với cậu ấy, cô ta cũng sẽ không chấp nhận Tiểu Lưu.”

Người trong lòng Trình Giai thèm muốn, là Mặc Tu Trần!

“Cô ta không muốn, nhưng không có nghĩa là mọi chuyện sẽ không xảy ra. Nếu cô ta đi vào bước đường cùng, cô ta không muốn cũng chỉ có thể bằng lòng.”

Trình Giai, muốn tính kế Mặc Tu Trần, đây là chuyện không thể.

Có Khải và Mặc Tu Trần là bạn bè nhiều năm như vậy, là người không thể hiểu rõ anh hơn. Anh để Tiểu Lưu và Trình Giai ở bên nhau đã là nhân từ lắm rồi, nếu không phải cô ta còn có chút giá trị lợi dụng, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta như vậy đâu.

: Ôn Nhiên không trả lời, cô không biết Mặc Tu Trần có kế hoạch gì, cô không biết liệu kết quả của sự việc có giống như kế hoạch của anh hay không. Nhưng, nghe Cố Khải nói anh sẽ không gặp Trình Giai, trong lòng cô không còn cảm thấy bực bội nữa.

Đàm Mục cũng ngồi thẳng người, đưa mắt nhìn màn đêm phía trước, anh ấy biết Có Khải nói như vậy là để Ôn Nhiên yên tâm.

xk& Nửa đêm, dưới lầu một chung cư trong thành phó, một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi dừng ở ven đường.

Trên ghế lái, Tiểu Lưu thắt dây an toàn, vừa muốn kéo cửa xuống, giọng nói trầm thấp của Mặc Tu Trần ở hàng ghế sau vang lên với vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm: “Tôi ở dưới lầu đợi cậu, cậu tự mình lên đi, nếu Trình Giai có hỏi thì cậu cứ bảo tôi đang tiếp khách không rời đi được. Sợ cô ta chờ lâu nên bảo cậu đến nói với cô ta một tiếng.”

Tiểu Lưu mím môi, biểu cảm trên mặt bị làn da ngăm đen che dấu, không nhìn ra được.

Cho dù như vậy, Mặc Tu Trần vẫn cảm nhận được cậu ta không muốn, anh cong môi cười, thu lại vẻ nghiêm túc, giọng điệu chậm lại một chút, “Tiểu Lưu, đến bây giò cậu vẫn là xử nam đúng không. Lát nữa cậu muốn làm gì thì không cần kiêng dè gì hết, sau chuyện này nếu Trình Giai không hài lòng, tôi sẽ giúp cậu xử lý hậu quả.”

Hàm ý là, chỉ cần coi Trình Giai là loại phụ nữ kia là được.

Tiểu Lưu đỏ mặt, bị Mặc Tu Trần đoán đúng rồi, cậu ta thực sự chưa từng trải qua chuyện giữa nam và nữ, nhưng mà, Trình Giai đó, ngoại trừ có chút xinh đẹp, thân thể tốt một chút, những cái khác chẳng là gì.

“Đi lên đi, làm theo những gì trên đường tôi đã dạy cậu.”

Mặc Tu Trần nhịn cười, phất tay với Tiểu Lưu.

Tiểu Lưu ậm ừ một cách miễn cưỡng, bước xuống đi về phía căn hộ như thể cậu ta đang đi đến nơi hành quyết, không lâu sau, bóng dáng cao lớn đã biến mắt trên hành lang.

Trong xe thương vụ, khóe miệng của Mặc Tu Trần nhếch lên một tia giễu cợt, rút ra châm một điếu thuốc, nặng nề hút một hơi, phun ra một tràng khói rồi mới không nhanh không chậm bắm số điện thoại.

Trên lầu.

Trình Giai đang có chút thất vọng thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Hai mắt cô ta đang mờ mịt liền sáng lên, quay đầu liếc nhìn cánh cửa an ninh đang đóng chặt, từ trong ngăn bàn lấy ra hai viên thuốc, bỏ vào hai cốc nước ấm trên bàn mỗi cốc một viên, cô ta cầm lấy một cốc nước uống cạn, sau đó đứng dậy đi mở cửa.

Lúc này, ngoại trừ Mặc Tu Trần đã hẹn trước, cô ta không nghĩ tới những người khác.

Mở của ra, cô ta liền vui mừng hô: “Cậu Mặc, anh…”

Cô ta còn chưa kịp nói xong, sự vui mừng trên mặt của Trình Giai đã bị thay thế bằng sự thất vọng và những cảm xúc khác, nhìn Tiểu Lưu đứng ngoài cửa, cô ta cau mày, kìm lại sự khó chịu, bình tĩnh hỏi: “Tiểu Lưu, cậu Mặc đâu, sao anh ấy không đến?”

Tiểu Lưu bị Trình Giai ở trước mặt làm cho sững sờ.

Lúc trước, Trình Giai thuốc phát tác, cậu ta ném cô ta vào trong bồn tắm ngâm nước lạnh cả đêm, sau khi Trình Giai đi ra cũng không có kích thích mắt người nhìn như ngày hôm nay.

Cậu ta liếc qua ngực cô ta, sau đó nhanh chóng rời đi, bước vào trong phòng, lạnh lùng nói: “Cậu Mặc đang tiếp đãi một khách hàng quan trọng, tạm thời không rời đi được, sợ cô đợi lâu nên anh ấy bảo tôi đến nói với cô một tiếng. Đúng rồi, có nước không? Tôi vừa rồi đến gấp quá, bây giờ rất khát nước.”

Khi nhìn thấy Tiểu Lưu đi vào, Trình Giai vốn dĩ muốn ngăn cậu ta lại, nhưng nghe cậu ta nói, là cậu ta làm theo lệnh của Mặc Tu Trần, còn nói Mặc Tu Trần sợ mình đợi lâu nên bảo cậu ta đến báo với mình một tiếng.

Cô ta lại chịu đựng, chỉ nghĩ đến việc cho cậu ta uống nước xong rồi mau chóng rời đi là được.