Khi Lam Cẩn nhìn thấy hai mắt đỏ bừng của Nhan Tịch, hắn liền nhạy bén nhận ra tình hình có gì đó không thích hợp.
Sau khi nghe cậu chất vấn, trong lòng lập tức hiểu rõ.
"Tịch Tịch...". Sâu trong con ngươi màu xanh xám hiện lên sự bối rối, Lam Cẩn đưa tay muốn kéo người đang tràn đầy hơi thở cự tuyệt hắn đến trước người.
Nhan Tịch lại cảnh giác lùi về phía sau một bước, cậu nhìn gương mặt đã hơi tái nhợt của Lam Cẩn. "Tại sao chứ? Rõ ràng công ty các người không có chuyện, vậy tại sao ở trước mặt em lại làm bộ làm tịch như đang xảy ra chuyện? Thế nào? Nhìn bộ dáng em vì áy náy không yên, lo lắng không thôi rất hài hước sao?".
"Thấy em lấy ra tất cả tiền tiết kiệm của mình, thậm chí đến tiền lương cũng đưa hết cho anh, anh có phải rất đắc ý hay không, trong lòng đã bao lần cười nhạo em rồi chứ gì....".
Nhan Tịch lạnh lùng cười giễu, nước mắt từ trong hốc mắt đã không kiềm chế được mà rơi xuống. "Anh đây là trêu đùa em trêu đến nghiện rồi phải không? Lam Cẩn, anh làm cho em cảm thấy vô cùng chán ghét anh....".
Lam Cẩn cũng không biện minh bất cứ điều gì cho bản thân, tất cả đều là sự thật, cũng xác thực là không có gì để biện minh, chỉ là dưới đôi mắt đỏ hoe ánh lên sự chán ghét của Nhan Tịch, lồng ngực hắn đau nhức đến kịch liệt không nói nên lời, yếu ớt nói. "Tịch Tịch, tôi không phải là muốn trêu đùa em, càng không đắc ý khi nhìn thấy em vì tôi và Lam thị lo lắng hay áy náy, tôi đối với em là thật lòng, em có thể hay không, có thể lại tin tôi lần nữa không....".
Lúc này căn bản Nhan Tịch không nghe vô được lời nào nữa, đôi mắt cậu đỏ bừng tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ ra ngoài cửa. "Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh thêm lần nào nữa....".
Cơ thể cao lớn kia lại không hề động đậy chút nào, Lam Cẩn chỉ dùng đôi mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm Nhan Tịch.
Nhan Tịch biết sức lực của mình không thể đánh đồng cùng Lam Cẩn, cho nên nếu anh sống chết muốn ăn vạ ở chỗ này không đi thì cậu cũng chẳng làm gì được anh.
Thấy anh bất động, Nhan Tịch buông cánh tay đang chỉ vào cửa xuống rồi trừng mắt nhìn Lam Cẩn, khóe môi mỉm cười. "Anh không đi đúng không? Được, em đi!".
Nhan Tịch chỉ thấy mình còn ở lại nơi đó thì hít thở không thông, sau khi tỉnh táo lại cậu đã chạy ra khỏi nhà, trong đầu rối tung, không hiểu sao lại nhớ đến hình ảnh lúc cậu sắp rời đi, Lam Cẩn vừa bối rối lại vừa dùng ánh mắt mất mát bi thương nhìn cậu.
Thật nực cười, rõ ràng người bị trêu đùa bị lừa dối là cậu, người đàn ông kia lại làm ra dáng vẻ chó lớn ủy khuất đáng thương bị người ép buộc đuổi đi, anh uất ức tội nghiệp cái gì chứ? Nhìn cậu mơ mơ màng màng không hiểu chuyện gì bị người nắm mũi dắt đi, trong lòng anh rất đắc ý phải không.... Uổng công cậu còn một lòng muốn chăm sóc anh cả đời, thật ngu ngốc hết thuốc chữa....
Nhan Tịch đi lang thang trên đường lớn xe đến xe đi, trời đã dần tối, không trung một màu tối đen, đột nhiên cậu cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Ngay lập tức muốn về nhà của dì, nhưng tình trạng lúc này của cậu khi trở về thì dì khẳng định sẽ phát hiện ra bất thường, đến lúc đó lại liên lụy dì phải lo lắng cho cậu, không đáng....
Bất tri bất giác đi đến gần khu phố mua sắm, mặc dù trời lạnh, nhưng khu phố mua sắm vẫn thắp đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi.
Một trận gió thổi qua, khiến Nhan Tịch lạnh đến rụt cổ, đi ở bên ngoài đã lâu có chút lạnh, cậu vô thức bước vào trung tâm thương mại.
Trong trung tâm thương mại rất ấm áp, khiến cơ thể bị lạnh đến run rẩy của Nhan Tịch rất nhanh đã ấm trở lại, hốc mắt không hiểu sao cũng nóng lên.
Tùy tiện tìm một tiệm trà sữa, gọi một ly trà sữa rồi ngồi xuống, đến khi mở quét mã trên điện thoại ra thanh toán, mới thấy từ bao giờ tài khoản của cậu đã được chuyển vào một khoản tiền, hai ngàn chín trăm vạn tệ....
Không thể nghi ngờ khi người chuyển tiền cho cậu là Lam Cẩn.
Lúc đó lo lắng anh gặp tài chính khó khăn cho nên đã đưa cho anh hai mươi tám vạn, về sau lại đưa một vạn, tất cả là hai mươi chín vạn, vậy mà bây giờ Lam Cẩn lại chuyển cho cậu hai ngàn chín trăm vạn, là hơn số tiền lúc trước cậu đưa cho anh gấp một trăm lần.
Thân là một người bình thường, Nhan Tịch chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy qua, nhìn số dư trong thẻ ngân hàng nhiều số không như thế, tay cầm điện thoại của cậu cũng run lên, cậu cũng biết Lam Cẩn đến nơi này của cậu không phải vì tiền, vậy kia đều là vì cái gì?
Bên ngoài có rất nhiều người mua sắm trong các cửa hàng xong, tay xách túi lớn túi nhỏ đi qua đi lại, không biết như thế nào, Nhan Tịch lại nhớ đến khoảnh khắc cậu và Lam Cẩn cùng đi dạo siêu thị vào mấy ngày trước, Lam Cẩn mua rất nhiều nguyên liệu để nấu những món bình thường cậu thích ăn, biết cậu thích ăn thịt nên anh đã mua rất nhiều thịt dê, thịt bò, thịt heo.... đủ loại.
Lúc ấy rõ ràng bầu không khí giữa hai người ấm áp hài hòa biết bao nhiêu....
Nhan Tịch càng nghĩ hốc mắt lại càng nóng lên, tuy rằng giận Lam Cẩn đã lừa mình nhưng nhớ lại trong khoảng thời gian này người đàn ông kia đối xử tốt với cậu, tim cậu vẫn không nhịn được mà đập rộn lên vì rung động.
Nhan Tịch vô thức che lại vị trí nơi trái tim ẩn ẩn đau cùng nhịp tim đang đập đến gia tốc trong lồng ngực, cảm thấy cổ họng đắng chát, uống cả một ly trà sữa ngọt ngào nhiều đường thì sự chua xót mới dần tan biến, người cũng coi như bình tĩnh trở lại.
Suy nghĩ kỹ lại một chút, dường như Lam Cẩn chưa bao giờ chính miệng thừa nhận chuyện anh phá sản, là cậu hiểu lầm trước, anh cũng chỉ thuận theo lời mình mà diễn thôi....
Dưới danh nghĩa có nhiều công ty như vậy, nhiều công việc chất đống không thèm xử lý, làm sếp tổng lớn không muốn lại chạy đến đây làm ông chồng nội trợ, cả trăm cả ngàn biệt thự cao cấp không ở, lại cùng cậu chen chúc trong căn phòng thuê nhỏ hẹp đơn sơ này....
Đây là do quá chán với cuộc sống vinh hoa phú quý quá rồi nên tới chỗ cậu để trải nghiệm cuộc sống?
Không thể hiểu nổi mà....
Ngu ngốc....!
Cũng không biết có phải do trước đó đã xả hết tức giận ra rồi hay không mà Nhan Tịch ngồi một lát liền cảm thấy không tức giận như vậy nữa, lần này Lam Cẩn đúng là chưa làm ra chuyện gì ức hiếp hay tổn thương cậu, ngược lại vẫn luôn tỉ mỉ cẩn thận chăm sóc cậu, làm đồ ăn ngon cho cậu, còn quét dọn nhà cửa sạch sẽ....
Mặc dù anh cầm của mình một số tiền, nhưng đó là do mình tự nguyện đưa cho anh, anh ngay từ đầu đã không muốn lấy, hiện tại còn trả lại cho mình gấp trăm lần....
Cứ ngồi trong tiệm trà sữa như vậy trong chốc lát, Nhan Tịch đứng lên, lém vỏ ly trà sữa đã uống hết vào thùng rác.
Đi về nhà....
Đó là nhà mình cơ mà....!
Trở về nhà, khi chuẩn bị mở cửa Nhan Tịch còn đặc biệt chuẩn bị tâm lý, nghĩ đến khi nhìn thấy Lam Cẩn thì cậu nên dùng thái độ thế nào, số tiền nhận được trong tài khoản nhất định là phải trả lại, nhưng giận thì vẫn phải giận....
Ôm tâm trạng như vậy mở cửa nhà ra, cậu mới phát hiện trong nhà không một bóng người, vô thức nhìn thoáng qua phòng bếp, trên bồn rửa trong phòng bếp vẫn còn xương sườn vừa lấy từ tủ lạnh ra đang rã đông, hẳn là trước đó Lam Cẩn chuẩn bị làm cho cậu ăn....
Trong lòng Nhan Tịch lập tức hụt hẫng.
Nhìn phòng khách trống rỗng, Nhan Tịch thầm nghĩ, lúc nãy mình chỉ ra cửa bảo anh rời đi, Lam Cẩn kiêu ngạo như vậy, có lẽ, anh thật sự đi rồi....
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên nghe được tiếng thủy tinh va chạm, hình như phát ra từ trong phòng ngủ....
Nhan Tịch nghe tiếng thì đi tới, cửa phòng ngủ cho khách chỉ khép hờ để chừa lại một khe hở, bên trong không bật đèn tối đen như mực....
Trong phòng bỗng phát lên giọng nói khản đặc của Lam Cẩn.
Nhưng lúc này Nhan Tịch đã đẩy cửa vào, khi cánh cửa được mở ra thì căn phòng tối đen được chút ánh sáng bên ngoài chiếu rọi vào, mơ hồ thấy được một dáng người cao lớn tráng kiện ngồi dưới mặt đất cạnh giường ngủ, lúc này hắn đang rũ đầu, dường như vừa tắm xong cho nên nửa người trên trần trụi, tóc ướt sũng xõa tung trước trán, thoạt nhìn rất chật vật.
Ánh sáng trong phòng mờ mịt nhìn không rõ, Nhan Tịch không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh lúc này, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác áp bách không nói nên lời....
"Lam Cẩn.... anh sao vậy?".
Nghe được giọng nói của cậu, thân hình cao lớn trong phòng giật giật, Lam Cẩn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhan Tịch đang đứng ở cửa, chỉ một cái liếc mắt đã khiến sau lưng Nhan Tịch tê rần.
Dưới ánh đèn mờ, đôi mắt của người ông đã chuyển thành màu vàng kim khác thường, giống như là dã thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Đây là triệu chứng của Alpha trong kỳ phát tình, tuyến thể của Nhan Tịch đã bị hư hại nên dưới tình huống bình thường cậu không thể cảm nhận được pheromone của Alpha, nhưng cậu như cũ vẫn có thể cảm nhận được cảm giác áp bức đến mức thở thôi cũng khó khăn kia là tư vị gì, nếu vậy có thể tưởng tượng được mùi pheromone của Alpha hiện tại trong căn phòng này có bao nhiêu nồng.
Nhan Tịch lập tức kinh hoảng đến vô thức nín thở, trong không gian yên tĩnh, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng mài răng rất nhỏ của người đàn ông, giống như mãnh thú chuẩn bị xuống tay với con mồi, đang suy xét nên cắn xé nơi nào mới có thể để bản thân sung sướng hưởng thụ.
Lam Cẩn đứng lên, thoạt nhìn vẫn xem là bình thường, khóe miệng anh nhẹ cong, đôi mắt màu vàng kim nhìn Nhan Tịch cười dịu dàng.
Hắn đưa tay về phía Nhan Tịch, giọng nói dịu dàng, mang theo hương vị mê hoặc. "Tịch Tịch, em về rồi, đến đây, tới đây nào....".
Nhan Tịch đã không bị pheromone của Alpha ảnh hưởng nhưng hai chân cậu vẫn nhịn không được mà phát run.
Cậu định chạy nhưng khi chuẩn bị nhấc chân lên thì vô tình nghe thấy tiếng thủy tinh leng keng phát ra từ dưới chân Lam Cẩn truyền tới.
Cậu vô thức cúi đầu nhìn, mới phát hiện trên sàn nhà vương vãi rất nhiều lọ thuốc và ống tiêm.
Đó là thuốc ức chế của Alpha....
Tuy Nhan Tịch không phải Alpha nhưng lại hiểu rất rõ Alpha đến kỳ phát tình phải xử lý như thế nào.
Đa số Alpha sẽ lựa chọn làm tình để vượt qua kỳ phát tình, một vài người không thể giao phối được mới chọn cách dùng thuốc ức chế, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, hiệu quả của thuốc ức chế rất tốt, trong tình huống bình thường Alpha sau khi dùng thuốc ức chế hoàn toàn sẽ áp chế được kỳ phát tình xuống.
Mà thuốc ức chế dạng tiêm này, khi tiêm vào người có thể đạt hiệu quả cao nhưng tác dụng phụ cũng không ít, trừ phi là tình huống bắt buộc, nếu không sẽ không có người lựa chọn phương án này.
Coi như cần sử dụng thì cũng chỉ nên tiêm một liều là đủ, nhưng dưới chân Lam Cẩn lại vương vãi rất nhiều lọ thuốc khác nhau.
Nhan Tịch khiếp sợ, đồng thời đưa tay mở đèn trong phòng lên.
Trước mắt lập tức sáng trưng, Nhan Tịch cũng đã nhìn thấy rõ ràng tình hình hiện tại của Lam Cẩn trong phòng.
Ánh mắt cậu chuyển lên cánh tay Lam Cẩn, chỉ thấy cánh tay bình thường đã hoàn toàn thay đổi, phía trên dày đặc dấu kim lưu lại, có mấy chỗ còn đang rướm máu, rõ ràng là vừa tiêm xong tức thì, còn có một số chỗ đã để lại vết bầm hẳn là trước đó đã tiêm....
Trong lòng Nhan Tịch không khỏi căng thẳng, vội vàng nhìn về phía Lam Cẩn, hỏi. "Anh đây là xảy ra chuyện gì?".
Lam Cẩn khẽ cắn lên làn môi mỏng của chính mình, ủy khuất nói. "Trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn dùng thuốc ức chế, thế nhưng Alpha cấp S đẳng cấp cao có thể chống lại dược tính cho nên hiệu quả của thuốc ức chế ngày càng kém, hai tháng nay tôi phải tiêm lượng lớn thuốc ức chế vào người mới có hiệu quả áp chế được kỳ phát tình xuống.... Chỉ là lần này không biết tại sao lại không có hiệu quả....".
Nhan Tịch không khiếp sợ chắc chắn là giả, cậu chưa từng nghĩ tới Lam Cẩn sẽ tiêm thuốc ức chế để vượt qua kỳ phát tình, Alpha bình thường còn có thể sử dụng thuốc ức chế vượt qua kỳ phát tình, thế nhưng Lam Cẩn là Alpha cấp S đấy, vật cực tất phản (thứ gì quá nhiều sẽ dẫn đến phản tác dụng), pheromone cường đại như vậy muốn áp chế được là vô cùng khó khăn, cho nên Alpha đẳng cấp càng cao thì bạn giường để phát tiết dục vọng càng nhiều.
Nếu như trong thời gian dài không được thỏa mãn, pheromone tồn đọng trong cơ thể quá nhiều sẽ dẫn đến tình trạng bùng nổ pheromone, dưới tình huống như thế Alpha sẽ bị pheromone ảnh hưởng dẫn tới mất khống chế, chỉ tuân theo dục vọng sâu nhất trong cơ thể mình.
Alpha cấp S mất khống chế, hậu quả kia chẳng cần nghĩ cũng biết rõ được....
Nhan Tịch nhìn đồng tử màu vàng kim của Lam Cẩn, co rúm lại nói. "Em, em giúp anh đi tìm Omega nhé....".
Trong đôi mắt Lam Cẩn dường như lóe lên tia bi thương, hắn nhẫn nhịn mở miệng, giọng nói khản đặc. "Tịch Tịch, em vẫn không hiểu sao? Tại sao tôi vẫn luôn một mực dùng thuốc ức chế để vượt qua kỳ phát tình mà không đơn giản tùy tiện tìm một Omega để giải quyết chứ....".
"Tôi không muốn người khác....". Lam Cẩn thở hổn hển, lồng ngực phập phồng đến lợi hại. "Tịch Tịch, ngoại trừ em ra ai khác cũng không được.... Mỗi lần đến kỳ phát tình trong đầu tôi chỉ nghĩ đến em.... Anh căn bản không có cách nào để cho những người khác đến gần mình....".
Dừng lại một chút, Lam Cẩn lại khàn giọng chậm rãi nói. "Lúc trước bị Mặc Từ nhằm vào quả thật đã làm cho Lam thị xuất hiện khủng hoảng, nhưng cũng đã xử lý xong xuôi.... Thế nhưng khi nhìn thấy em vì việc này mà thay đổi thái độ lạnh nhạt xa cách của ngày xưa, trở nên hết lòng quan tâm tôi thì tôi đã chẳng có cách nào có thể nói ra chân tướng sự thật cho em....".
"Rõ ràng chính miệng em nói, em nói "Người có tiền có quá nhiều cám dỗ, không cho em được cảm giác an toàn em muốn" cho nên tôi thật sự không tìm ra cách nào.... Chỉ có thể tiếp tục như vậy mà giả đáng thương bên cạnh em....".
Nghe Lam Cẩn nói như vậy, Nhan Tịch hoàn toàn ngây người kinh ngạc, cậu không nghĩ tới mình chỉ là thuận miệng nói với đồng nghiệp một câu thôi, mà lại khiến người đàn ông này khắc cốt ghi tâm như vậy.
Hóa ra là vì câu nói này của cậu, Lam Cẩn không hiểu ý mà vô duyên vô cớ giả bộ đáng thương nghèo khổ....
Người đàn ông này bị ngốc à? Đó thật ra chỉ là một câu thuận miệng mà cậu nói ra mà thôi....
"Tôi biết, em vốn dĩ không thích tôi, chỉ là đang thương hại anh mà thôi, nhưng dù cho là vậy thì tôi cũng rất vui, tôi biết chuyện này một ngày nào đó sẽ lộ ra, nếu là người thông minh thì sẽ chọn cách thú tội với em, thế nhưng tôi lại nói không nên lời, là tôi quá tham lam.... Tôi muốn cứ như vậy mà sống bên em....".