Lam Cẩn cúi đầu, tóc mái ướt đẫm dính bên trán, lông mi dài rậm phủ xuống mắt tạo thành bóng, cười khổ một tiếng. "Rất nực cười phải không? Tôi đường đường là Lam Cẩn mà lại lưu lạc đến bước đường này, phải ở trước mặt em bán thảm...".
"Thậm chí có đôi khi tôi nghĩ, dứt khoát tiêu tán hết tài sản tiền bạc rồi cùng em trải qua một cuộc sống của người bình thường cũng rất tốt... Thế nhưng tôi lại lo sợ qua vài năm nữa em sẽ chán ngán cuộc sống bình đạm như này, sẽ chán ghét một Lam Cẩn tầm thường như tôi... Đến lúc đó, với hai bàn tay trắng tôi làm thế nào để giữ lại em đây? Tịch Tịch, em nói em không có cảm giác an toàn, tôi cũng vậy, tôi có sao?".
"Tôi đã sớm phát hiện ra thuốc ức chế không có hiệu quả, thế nhưng tôi vẫn luôn không dám nói hay biểu hiện ra bất cứ điều gì, tôi lo lắng sau khi em biết em sợ tôi mất khống chế sẽ đuổi tôi đi, cho nên tôi chỉ có thể ở sau lưng em tiêm thuốc ức chế mỗi ngày...".
Hai tay Nhan Tịch không khỏi siết chặt lại, cậu thừa hiểu rõ việc tiêm thuốc ức chế sẽ kéo theo bao nhiêu tác dụng phụ, thế nhưng người đàn ông này bất chấp sự an toàn của bản thân, giống như phát điên mà tiêm nhiều thuốc ức chế vào người đến như vậy, chỉ để được lưu lại bên cạnh cậu...
"Thế nhưng hôm qua đúng là tôi đã hơi mất khống chế, nụ hôn kia giống như công tắc mở ra sự mất khống chế vậy, tuyến thể của em rõ ràng đã tổn hại, không phát ra chút pheromone Omega nào, vậy mà tôi lại cảm nhận được mùi hương của em, rất ngọt, ngọt hơn bất cứ Omega nào trên đời này. Sau đó tôi đã tiêm rất nhiều thuốc ức chế nhưng đều không có hiệu quả, cấp thiết muốn hôn em, muốn chạm vào em, muốn triệt để có được em....".
"Tịch Tịch, tôi không thể sống thiếu em...".
Đôi mắt màu vàng của Lam Cẩn đỏ ửng, bộ dáng trông vô cùng đáng thương, thậm chí đáy mắt còn nổi lên một tầng sương mù, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ, hắn nhìn Nhan Tịch đứng ngoài cửa, giọng nói khàn khàn đầy yếu ớt. "Tịch Tịch, tôi khó chịu quá... Em đến đây xem tôi một chút được không...".
Nhan Tịch biết nếu cậu bước qua cánh cửa này, tiến vào lãnh địa của Alpha kia thì sẽ có chuyện gì đang chờ đợi bản thân mình, người thông minh sẽ lựa chọn quay đầu bỏ đi, nhưng hai chân cậu giống như bị đóng đinh tại chỗ không thể cử động.
Có thể là do trạng thái của Lam Cẩn ở trong phòng quá chật vật quá thảm.
Dừng lại vài giây, cuối cùng cơ thể Nhan Tịch cũng cử động, nhấc chân lên đi vào phòng.
Mới chỉ bước về phía Lam Cẩn có một bước, cổ tay liền bị anh nắm lấy, một giây sau cả cơ thể cậu đã bị anh ôm vào lồng ngực nóng bỏng.
Lúc này Nhan Tịch mới nhận ra, Lam Cẩn cường tráng tới vậy, cơ thể mạnh mẽ như thế vậy mà đang run rẩy đến lợi hại.
Con mồi chủ động tiến vào lãnh địa của mãnh thú, chuyện gì xảy ra không cần phải suy nghĩ.
Cơ thể Nhan Tịch bị cánh tay mạnh mẽ siết chặt, gáy cậu bị giữ lấy, nhận nụ hôn của Lam Cẩn một cách bị động, môi lưỡi dây dưa, liếm mút ướt át, lúc nụ hôn đẩy lên mãnh liệt thậm chí còn nghe được cả tiếng nước.
Tim Nhan Tịch đập như đánh trống, không biết có phải cậu bị Lam Cẩn ảnh hưởng hay không mà cơ thể cũng bắt đầu không khống chế được bắt đầu run rẩy.
Hơi thở của Lam Cẩn nóng rực, nụ hôn của anh vừa triền miên vừa nhiệt tình như lửa, đôi môi mỏng rời khỏi đôi môi nhỏ nhắn của Nhan Tịch, di chuyển lên phía trên, hôn nhẹ lên chóp mũi cậu, mi mắt, nốt ruồi lệ, cuối cùng là hai mắt và lông mày.
Nụ hôn nóng bỏng dần dần di chuyển xuống dưới, chuyển đến lỗ tai mềm mại, nhẹ nhàng cắn liếm vành tai nhạy của của Nhan Tịch.
Cơ thể Nhan Tịch lập tức run đến lợi hại, hai chân như nhũn ra, vô thức bám lấy bờ vai Lam Cẩn.
Một trận trời đất quay cuồng, khi Nhan Tịch định thần lại thì đã bị Lam Cẩn đè ở trên giường.
Lam Cẩn vùi mặt ở hõm vai Nhan Tịch, hết khẽ cắn rồi lại hôn lên cần cổ cậu, lưu lại một dấu hôn đỏ hồng đầy tình sắc, mờ ám đến cực điểm.
Nhan Tịch chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, không biết là do đã quá lâu chưa được thỏa mãn hay là bởi pheromone của Alpha cấp S trong kỳ phát tình quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức dù tuyến thể của cậu đang bị tổn thương nhưng vẫn chịu ảnh hưởng theo, đầu váng mắt hoa, hơi thở dồn dập, chỉ mới bị đè xuống giường hôn cùng vuốt ve vài cái mà cậu cảm thấy tựa như mình sắp lên đỉnh.
Đôi môi lần nữa bị chặn lại, Lam Cẩn dùng sức hôn, không khác gì người đi trên sa mạc khát khô cổ đã lâu nay gặp suối nước, cho nên điên cuồng mà hút lấy, đồng thời vạt áo cũng bị vén lên, bàn tay mạnh mẽ thâm nhập vào tìm kiếm khiêu khích.
Trong lúc môi lưỡi dây dưa quần áo cũng tùy tiện gấp gáp bị cởi ra, Lam Cẩn đè Nhan Tịch cả người trần trụi dưới người, không biết vì xấu hổ hay kích động mà cơ thể cậu run lên bần bật.
Lam Cẩn nhẹ nhàng hôn khắp gương mặt cậu muốn trấn an, đôi môi mỏng dừng tại nốt ruồi lệ mà liếm láp, hắn thì thầm giọng nói mang theo sự khắc chế. "Tịch Tịch, ngoan, đừng sợ... Tôi sẽ không làm em đau...".
"Tịch Tịch, tôi yêu em....".
"Rất yêu em....".
Lam Cẩn như trút hết những lời thổ lộ sâu trong lòng mình với Nhan Tịch, sau đó đôi môi nóng rực một đường hôn xuống dưới.
"A —— A...!".
D/ương v/ật nhạy cảm thình lình được khoang miệng nóng ướt bao lấy, Nhan Tịch chưa hoàn toàn chuẩn bị tâm lý khi cảm nhận được thì cơ hồ thét chói tai rồi ra sức rên rỉ, há miệng thở gấp, hai mắt phiếm hồng trừng lớn, hoảng loạn đẩy đầu Lam Cẩn đang vùi ở giữa hai chân mình.
"Không... Lam Cẩn... Đừng mà...".
Mặc dù trước đây hai người đã làm tình vô số lần, nhưng Nhan Tịch chưa bao giờ tưởng tượng được Lam Cẩn sẽ làm ra chuyện này, cảm giác này hoàn toàn khác với việc anh dùng tay vuốt ve xoa nắn tuốt động.
"Đừng... Dơ lắm... Không muốn... A...".
Mặt Nhan Tịch đỏ bừng, d/ương v/ật liên tục được khoang miệng nóng ướt mềm mại bao bọc khiến lông tơ trên người cậu dựng hết lên, cậu bắt đầu giãy dụa trong vô thức, muốn thoát khỏi miệng lưỡi đang trêu chọc của Lam Cẩn.
Nhưng Lam Cẩn lại dùng hai tay ôm chặt mông cậu, d/ương v/ật bị vòm miệng một phát hàm trụ vào càng sâu hơn, hai chân đặt ở vai lưng anh vì kích thích mà co rút lại, nửa thân trên ngửa ở trên giường cũng mất kiểm soát.
"A... a...".
Tiếng rên rỉ không khống chế được mà thoát ra, hai mắt ướt nhẹp, ánh mắt hoàn toàn tan rã.
Lam Cẩn nâng mắt lên nhìn thấy dáng vẻ lộn xộn của người yêu bị mình trêu chọc đến không chịu nổi, da thịt trắng nõn giờ đã phiếm hồng, đặc biệt là phần da dưới cổ và trên mặt, hai mắt ngập sương, run rẩy từ chối nhưng lại không cưỡng lại được khoái cảm mang đến.
Thật xinh đẹp....
Lam Cẩn chưa từng khẩu giao cho ai bao giờ, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ làm ra hành động như thế, nhưng với người này, vào giờ khắc này, hắn cam tâm tình nguyện, thậm chí còn chìm đắm và hưởng thụ.
"Của Tịch Tịch thật ngọt...".
Nhan Tịch lập tức xấu hổ muốn chết, trong lúng túng nhất thời chỉ biết rơi nước mắt nhìn người đàn ông.
Lam Cẩn tiếp tục mút vào điên cuồng liếm láp, mô phỏng động tác khi làm tình một cách trúc trắc, dễ dàng cảm nhận thấy cơ thể nhỏ xinh kia dưới sự trêu chọc của mình mà co quắp run rẩy, vòng eo mảnh khảnh đã bắt đầu vô thức phối hợp theo động tác đâm rút của hắn.
Trong lúc này miệng Lam Cẩn lại rời khỏi, đôi môi mỏng lấp lánh ánh nước kéo theo sợi chỉ bạc, đáy mắt ngập tràn dục vọng, ngước mắt lên nhìn bảo bối trước mặt. "Tịch Tịch, thoải mái không?".
Nhan Tịch bị trêu đùa đến ý thức cũng mơ hồ, cả khuôn mặt đỏ bừng, lồng ngực gầy yếu phập phồng thở dồn dập, khoái cảm sắp lên đỉnh giày vò khiến cậu không còn ngại ngùng, hoàn toàn buông thả để dục vọng chi phối mình. "Ưm... thoải mái... Lại, lại ngậm sâu một chút...".
"Ưm... tiếp tục đi... ngậm sâu vào...".
Âm thanh mang theo giọng mũi mềm mại, nhỏ nhẹ, khiến người khi nghe vào đều thấy cả người tê dại.
Đầu lưỡi nóng bỏng mềm ướt của Lam Cẩn liếm lên q/uy đ/ầu hồng hào phấn nộn của cậu, lập tức kích thích đến mức Nhan Tịch ngưỡng thẳng đầu lên, lộ ra phần da nhẵn nhụi trên cần cổ thon dài, hô hấp ngày càng dồn dập, chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh trắng xóa.
Bàn tay Nhan Tịch luồn vào trong tóc Lam Cẩn, không biết là đang muốn đẩy ra hay muốn môi lưỡi hắn vào càng sây hơn. "Ừm... A... ha... ".
Ngay sau đó, Lam Cẩn cảm nhận được cả người Nhan Tịch căng lên, hai tay đặt trên đầu hắn vô thức dùng lực, trong tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng rên rỉ nặng nề liền bắn tinh.
"A....".
Khoái cảm sung sướng khi cao trào không thể ngay lập tức tiêu tán, cả cơ thể Nhan Tịch xụi lơ trên giường, hai mắt mơ màng, hé miệng thở hổn hển.
Ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Lam Cẩn, liền thấy trên khóe môi anh mang theo chất lỏng trắng đục mà mình vừa xuất tinh xong còn vương lại, đột nhiên gương mặt nhỏ nhắn đỏ đến lợi hại, vội vàng muốn rút khăn giấy ra lau thì yết hầu Lam Cẩn động hai cái đã nuốt xuống không một chút do dự.
Nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt đầu óc Nhan Tịch dường như đứng máy dừng hoạt động, khoái cảm tê dại từ xương cụt vọt thẳng lên tuyến thể sau gáy, da đầu cũng run lên.
Không chờ Nhan Tịch đang khiếp sợ kịp phản ứng, Lam Cẩn lập tức vươn người đến, môi mỏng tìm tới đôi môi đỏ rực của cậu, mùi vị tanh nồng còn sót lại liền lan tỏa giữa vòm miệng hai người, bầu không khí dâm đãng sắc tình lên đến đỉnh điểm.
Hai đầu v* mẫn cảm bị môi lưỡi và hơi thở nóng rực của Lam Cẩn tàn sát, cơ thể phủ lên người Nhan Tịch cũng nóng bỏng không kém, c/ôn th/ị/t thô lớn sớm đã cương cứng không ngừng cọ qua lại trên đùi cậu, đôi mắt màu vàng kim đầy thú tính lấp lóe dục vọng, đáy mắt giăng đầy tơ máu, trán nổi gân xanh, vốn dĩ đang trong kỳ phát tình, nhưng hiển nhiên hắn vẫn đang nhẫn nại mười phần.
Vẫn chuyên chú dùng đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào người thương dưới thân mình, trầm giọng dịu dàng nói. "Tịch Tịch, tôi yêu em...".
Thật sự rất yêu em....
Nhan Tịch không biết làm gì hơn, hai hốc mắt lại có dấu hiệu nóng bừng lên, cậu vươn hai tay ôm lấy cổ Lam Cẩn, đến gần hôn lên đuôi mắt đã đỏ bừng của người đàn ông.
Cậu biết, biết rất rõ người đàn ông này là thật lòng yêu cậu...
"Tiến vào, tiến vào em đi... Lam Cẩn...".
Đêm cuối thu lạnh lẽo, nhưng không khí trong phòng lại nóng vô cùng, hai cơ thể trần truồng quấn quít dây dưa lẫn nhau đều là mồ hôi, làn da va chạm cũng không kém phần nóng rực.
Lam Cẩn tách hai chân đang run rẩy của cậu ra, d/ương v/ật thô dài đã cứng rắn đến mức gân xanh cũng nảy lên, cọ ra vệt nước lóng lánh trên bắp đùi Nhan Tịch, đ/ầu kh/ấc to bằng trái trứng ma sát qua lại lên miệng huyệt đỏ hồng phấn nộn.
Thân hình cao lớn hơi dựng lên, Lam Cẩn cúi đầu xuống dùng con ngươi vàng óng nhìn chằm chằm vệt nước trên huyệt khẩu mềm mại, nhìn miệng nhỏ mê hồn bị g/ậy th/ị/t thô to của mình đẩy mở ra từng chút một, nếp uốn từ từ bị kéo căng, nộn huyệt bao bọc lấy d/ương v/ật lớn, nước dâm chảy ra dính nhớp phủ lên thân gậy, tạo thành bức tranh dâm mỹ vô cùng.
Vốn dĩ Lam Cẩn có lực khống chế cực mạnh, trước đó còn tiêm vào người một lượng lớn thuốc ức chế, coi như hắn có phát tình thì cũng không mất kiểm soát như mấy Alpha bình thường.
Thế nhưng nhìn thấy hình ảnh dâm mỹ này, nhìn đ/ầu kh/ấc được miệng huyệt nóng ướt chặt chẽ bao lấy, đồng thời thấy vật nhỏ dưới thân bị g/ậy th/ị/t của chính mình đâm vào chiếm hữu mà run đến mất kiểm soát, cả tinh thần và thể xác đều bị tấn công kiểu này đã chính thức đánh tan tuyến phòng thủ lý trí còn sót lại của Lam Cẩn thành mây khói.
Thắt lưng mạnh mẽ ấn xuống, đồng thời hung hăng đẩy nhanh tốc độ, cứ thế c/ôn th/ị/t khoa trương kia cắm vào lút cán đến tận gốc rễ.
"A ——!".
Nhan Tịch được Lam Cẩn dùng miệng hầu hạ bắn ra một lần, sau đó lại bị sự dịu dàng ân cần của anh trêu chọc đã hồi lâu, vốn dĩ đầu óc đã choáng váng quay cuồng, Lam Cẩn đột nhiên đâm vào lút cán khiến cậu càng không chống đỡ nổi mà thét lên.
Điểm nhạy cảm trong cơ thể liên tiếp bị đ/ầu kh/ấc to lớn va chạm, cậu không khỏi rên lên thành tiếng, cảm giác tê dại lan tràn khắp toàn thân, lưng cũng dựng thẳng, trong hoảng loạn hai tay vô thức chống lên cơ ngực rắn chắc của Lam Cẩn, d/ương v/ật to dài nóng bỏng hoàn toàn chôn trong cơ thể cậu, q/uy đ/ầu to bằng trái trứng gà đã chen vào nơi sâu nhất, cảm giác giống như bụng sắp vỡ ra nhưng vừa đau lại vừa sướng.
"A... Sâu quá... Ưm... bụng vỡ mất...".
Nhan Tịch hé miệng vội vàng thở dốc, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cả thân thể căng thẳng, run rẩy chấp nhận khoái cảm từ g/ậy th/ị/t thô cứng mang đến.
D/ương v/ật bị bao bọc bởi từng lớp mị thịt mềm mại, miệng huyệt kéo căng vì bị xâm nhập mà co rút lại càng ôm chặt g/ậy th/ị/t vào hơn, đã nhẫn lại chờ đợi quá lâu, nay Lam Cẩn bị nộn huyệt kẹp thoải mái đến mức gân xanh trên cổ cũng nổi lên, c/ôn th/ị/t chôn sâu trong vách huyệt cũng trướng to một vòng.
Không thể nhịn được nữa, Lam Cẩn bóp chặt eo Nhan Tịch, điều chỉnh một tư thế thoải mái, liền bắt đầu vội vã dập c/ôn th/ị/t thật mạnh vào.
"A... A... Chậm, chậm một chút...".
Dưới động tác đâm rút vô cùng kịch liệt, Nhan Tịch thở hổn hển rên rỉ, khoái cảm mãnh liệt khiến đầu óc cậu trống rỗng, bị vòng eo tráng kiện kia đâm tới cả người lung lay.
"Ư... chậm... Lam Cẩn... ha... A".
Lam Cẩn đói khát đã lâu, động tác đâm cắm ngày càng mất khống chế, mỗi lần đều đâm vào nơi sâu nhất, q/uy đ/ầu chen vào khoang sinh sản mềm mại ma sát vách thịt mẫn cảm.
Khoang sinh sản nhạy cảm mỏng manh liên tục bị đỉnh vào, cảm giác sung sướng đến tê dại ngày càng nhiều, Nhan Tịch chỉ cảm thấy d/ương v/ật lớn này đâm cắm đến mức cậu thở cũng khí khăn, giống như bất cứ lúc nào cậu cũng có thể bị nó ₫!t ngất, há miệng run rẩy nói. "Ưm... Đừng mà... Đừng dùng sức như vậy... A, a... Sắp bị ₫!t ngất... Rút... rút ra ngoài một chút được không? A...".
Cậu vừa dứt lời, Lam Cẩn liền rút d/ương v/ật ra phía ngoài, chỉ chừa lại đ/ầu kh/ấc sưng to ở trong miệng huyệt.
"Tịch Tịch, thích không?...".
Cảm nhận c/ôn th/ị/t thô bự trong khoang sinh sản vừa lùi ra, Nhan Tịch chưa kịp thở phào thì đột nhiên Lam Cẩn lại đè lấy cậu, bên hông dùng sức, g/ậy th/ị/t to dài dữ tợn lần nữa đâm vào đỉnh đến tận cùng, thịt mềm phía trên khoang sinh sản liên tiếp bị đè ép ma sát, khoang sinh sản vốn nhỏ hẹp lại bị d/ương v/ật hung hăng ₫!t mở miệng ra.