Khoảnh khắc nghe thấy giọng của mẹ chồng, cô ta run bắn người. Rõ ràng bà đang nằm ở bệnh viện dưỡng thương, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa còn thức khuya đến vậy.
“Là một người bạn cũ của con thôi. Mà sao mẹ còn chưa ngủ nữa, cũng khuya rồi.”
“Mẹ không ngủ được.”
Dương Thanh khẽ gật đầu, chầm chậm đi về phía phòng khách, ngồi xuống bên cạnh bà Mạc. Cô ta định nói gì đó nhưng bà ấy đã nắm quyền chủ động, lên tiếng trước: “Con có ý thức được mình đã có gia đình rồi không? Tại sao còn qua lại với người đàn ông khác?”
“Con xin lỗi mẹ. Con…”
Nhất thời bị bà Mạc tra khảo, Dương Thanh trở nên lúng túng, hai tay đan chặt vào nhau. Ai mà ngờ đã làm chuyện lén lút lại còn bị bắt quả tang, thực tình khó lòng mà chối bỏ được.
“Lần đầu cũng như lần cuối, mẹ nhắc cho con nhớ. Nếu để người khác nhìn thấy rồi bàn tán, mặt mũi nhà họ Mạc biết để đi đâu.”
“Vâng.”
“Chuyện đến đây thôi. Con lên ngủ trước đi!”
Dương Thanh đứng dậy, gật đầu rồi trở về phòng. Cô ta không dám hỏi nhiều, sợ mọi chuyện sẽ bị phanh phui. Tới lúc đó bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển hết.
…
Sáng hôm sau, Hạ Tử Băng dậy sớm nấu cháo rồi bưng lên phòng bà Mạc. Sau khi gõ cửa tới lần thứ ba, người bên trong mới xuất hiện.
Vừa nhìn thấy cô, bà ấy đã lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Con có nấu cháo nên mang lên đây cho mẹ. Mẹ ăn đi cho nóng.”
Bà Mạc liếc nhìn về phía chiếc tủ đầu giường, ra hiệu cho cô đặt xuống đó. Khi đã hoàn thành nhiệm vụ, Hạ Tử Băng lặng lẽ cúi đầu, chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã!”
Ngồi trên giường, bà gọi cô lại. Nghe vậy, Hạ Tử Băng xoay người, nhìn về phía mẹ chồng, khép nép hỏi: “Mẹ còn gì muốn dặn con nữa ạ?”
“Nghe nói… hôm qua cô đã đưa tôi đến bệnh viện.”
“Vâng ạ!” Hạ Tử Băng gầu đầu, khẽ liếm môi, che đi cảm giác hồi hộp đang dâng lên trong lòng.
Nén một tiếng thở dài, bà Mạc nhìn chằm chằm vào mặt cô, hỏi thêm một câu: “Cô không ghét tôi sao? Trước đây tôi luôn khó chịu, tìm cách bắt lỗi cô mà?”
Những sự việc đó Hạ Tử Băng chưa bao giờ quên. Tuy nhiên, nếu cứ để nó mãi trong lòng thì khó chịu lắm. Vì vậy, cô đã quyết định âm thầm tha thứ, quên đi những chuyện không vui trước đây, hòng toàn tâm toàn ý lo cho đứa nhỏ sắp chào đời.
“Chỉ cần người mẹ lúc nào cũng vui vẻ, đứa bé nhất định sẽ khỏe mạnh.”
Nghe lời bác sĩ khuyên bảo, cuối cùng cô cũng đã thông suốt. Chỉ còn lại mấy tuần nữa là tới ngày sinh, Hạ Tử Băng rất mong chờ, ngày nào cũng tự nói chuyện với con.
Thở hắt ra một hơi, Hạ Tử Băng mỉm cười đáp: “Dù con có ghét mẹ thì vẫn không thể phủ nhận được sự thật. Mẹ là mẹ của anh Sinh, cũng là mẹ chồng của con, đồng thời cũng bà nội của đứa bé trong bụng con. Vì vậy nên những chuyện đó con sớm đã không để ý nữa, mẹ cũng đừng bận lòng.”
“Ai nói tôi bận lòng chứ? Thôi, đưa cháo xong rồi thì ra ngoài đi! Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Vâng. Cần gì thì mẹ cứ gọi con ạ.”
Hạ Tử Băng đi rồi, bà không kiềm chế được nở một nụ cười. Hóa ra đứa con dâu này không đáng ghét như bà nghĩ, lại còn rất hiểu chuyện.
“Có lẽ nó đã chọn đúng rồi. Đăng Sinh, từ giờ mẹ sẽ không ép con nữa.”
Cánh cửa khép lại, bà Mạc cầm lấy chén cháo lên ăn rồi mỉm cười. Cuối cùng thì bà cũng gỡ được nút thắt trong lòng, không còn ác cảm với Hạ Tử Băng nữa. Tuy vậy, hình ảnh của người đàn ông bí ẩn đêm qua đi cùng Dương Thanh vẫn khiến bà trăn trở không yên. Người đó là ai? Có đơn giản chỉ là bạn thân thôi không?
Sáng hôm nay, Mạc Đăng Sinh có việc bận ở công ty nên đi làm từ sớm. Vì vậy mà khi nấu ăn xong, bóng dáng hắn đã không còn ở nhà rồi.
Đến tối, Mạc Đăng Sinh trở về trong trạng thái say khướt. Hắn đẩy Dương Thanh sang một bên, cứ thế lao vào người Hạ Tử Băng.
“Tối nay anh muốn ngủ với em, có được không?”
“…”
“Con đưa nó lên phòng nghỉ ngơi đi. Chuyện còn lại để mẹ lo cho.”
May mà có bà Mạc nói đỡ, không thì cô đã ném hắn sang một bên rồi. Bình thường đã thấy phiền phức, giờ lại còn chăm sóc người say như hắn. Xem ra đêm nay cô không thể nào ngủ ngon giấc được rồi.
Thấy mọi người trong gia đình đều đối xử tốt với Hạ Tử Băng, Dương Thanh đem lòng đố kỵ. Nhìn theo bóng lưng của hai người họ, ánh mắt cô tràn đầy vẻ thù hận.
Đưa người lên tới phòng, Hạ Tử Băng để hắn nằm xuống giường, định lấy khăn lau người cho hắn tỉnh thì ai ngờ Mạc Đăng Sinh kéo cô nằm lên người mình, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Tử Băng, em đừng bỏ anh mà, có được không?”
Chỉ mấy lời hắn nói, trái tim lại được dịp yếu mềm. Tuy vậy, cô cũng không có ý định để hắn được như ý.
“Đồ điên!”
Hạ Tử Băng vừa phun ra hai chữ, định giơ tay lên tát hắn thì dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn đang say.