Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 102: Anh ấy là của tôi



“Sao lại đẹp trai như vậy chứ?”

Vừa chăm sóc hắn, Hạ Tử Băng vừa không ngừng cảm thán. Ngoài những lúc hắn tỉnh táo ra, thi thoảng say cũng khiến trái tim cô rung động.

Gần một phút trôi qua, cô cũng không có ý định rời mắt. Càng nhìn lại càng cuốn, ký ức xưa cũ đột nhiên trở về, làm cô bất giác nở một nụ cười. Đột nhiên Mạc Đăng Sinh mở mắt, trầm giọng lên tiếng:

“Nhìn đủ chưa?”

“Không… không phải anh ngủ rồi à?”

“Ngủ rồi sao biết em lợi dụng tôi?” Mạc Đăng Sinh ngang tàng hỏi lại.

Bị hắn chất vấn, Hạ Tử Băng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Cô quay mặt đi, né tránh ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của người đang nằm trên giường.

“Ai thèm lợi dụng anh chứ?”

Cô định trả lời như vậy nhưng lại sợ hắn bắt bẽ nên lựa chọn cách im lặng. Ngược lại, Mạc Đăng Sinh thấy cô lúng túng thì khóe môi hơi cong lên, vẻ mặt nguy hiểm, tiếp tục tra khảo: “Em định làm gì tôi mà mới đó đã cởi áo ra rồi.”

“Nếu anh muốn ở dơ ngủ thì cứ việc. Tôi không rảnh giúp nữa đâu.”

Hạ Tử Băng đứng dậy, cầm theo cái khăn ướt ra ngoài. Nhân cơ hội đó, Dương Thanh lén mở cửa đi vào. Cô ta muốn nhân cơ hội này để tiếp cận hắn, mục đích là trêu chọc Hạ Tử Băng, đồng thời muốn mang thai một lần nữa.

Người vừa đi, Mạc Đăng Sinh đã nhắm mắt lại, thở nhẹ. Hơi rượu vẫn còn quẩn quanh nơi chóp mũi nên đầu ong ong, thần trí có phần mơ hồ, cơ thể mệt mỏi. Rất nhanh, một bàn tay đã chạm nhẹ lên ngực hắn.

“Tử Băng, em lại dở trò xấu xa nữa rồi à?”

Thấy hắn gọi tên cô ấy, Dương Thanh khó chịu ra mặt. Lúc nào Mạc Đăng Sinh cũng nghĩ tới Hạ Tử Băng, có bao giờ để ý tới cô ta đâu. Vậy nên hôm nay phải tranh thủ bước vào trái tim hắn, và cách nhanh nhất chính là… lên giường.

Dương Thanh im lặng không nói, lặng lẽ cởi bỏ lớp áo sơ mi vướng víu trên người hắn. Cảm giác được ai đó tận tình chăm sóc khiến Mạc Đăng Sinh thấy thoải mái, nét mặt hơi giãn ra.

Cho tới lúc này, hắn vẫn chưa biết người ngồi bên cạnh mình không phải là Hạ Tử Băng nên đồng thời chưa có sự phản kháng nào.

“Cứ cởi vậy thì bao giờ mới xong? Nhanh hơn chút nữa đi!”

Thấy Mạc Đăng Sinh có phần gấp gáp, Dương Thanh lén nở một nụ cười đắc ý. Không biết tí nữa nếu cô ấy bắt gặp cảnh này thì không biết cô ta sẽ nghĩ như thế nào.

Mới tưởng tượng tới đó thôi mà cô ta đã thấy phấn khích trong lòng, động tác trở nên thuần thục hơn.

“Tử Băng, em yên tâm. Vì em đang có thai nên tôi sẽ làm nhẹ thôi, không đau đâu.”

Cắn răng chịu đựng sự sỉ nhục này, Dương Thanh đưa tay tới chỗ thắt lưng, bắt đầu cởi khóa quần. Thấy cử chỉ của cô ta có chút gượng gạo, Mạc Đăng Sinh khó chịu thúc giục:

“Em ngại gì chứ? Nếu để tôi chờ lâu thì ngày mai em đừng hòng xuống được giường.”

Từ trước tới giờ, Mạc Đăng Sinh chưa bao giờ nói những lời này với cô ta nên Dương Thanh có chút chạnh lòng. Tuy vậy, trước mắt không thể nghĩ nhiều, cần phải hành động ngay lập tức.

Khi khóa kéo quần vừa tụt xuống, Hạ Tử Băng liền xuất hiện: “Cô đang làm gì đó?”

Giật mình, Dương Thanh ngước mặt lên nhìn ra phía cửa. Thấy Hạ Tử Băng đi vào, cô ta chợt ấp úng: “Em… em đang chăm sóc cho anh Sinh giúp chị. Chị đang mang thai, nên nghỉ ngơi sớm thì hơn.”

“Đây là phòng của tôi. Mời cô ra ngoài cho!”

“Em…”

“Cút!”

Hơn ai hết, Hạ Tử Băng hiểu rõ bộ mặt của Dương Thanh. Dù cô không có ý định nối lại tình xưa với Mạc Đăng Sinh cũng không dung túng cho cô ta làm những chuyện bỉ ổi như vậy.

Nghe hai người họ cãi nhau, Mạc Đăng Sinh mở mắt, chăm chú theo dõi. Nhìn phản ứng của cô là biết còn tình cảm với anh, vậy nên không khỏi mừng thầm trong bụng.

Chuyện đã tới nước này, Dương Thanh chỉ có thể ôm cục tức bỏ đi. Khi lướt qua người Hạ Tử Băng, cô ta cười khẩy một cái. Với cương vị là một người được yêu nhiều hơn, Hạ Tử Băng chẳng thèm chấp nhặt với cô ta.

“Đóng cửa lại giùm. Cảm ơn!”

Thấy Mạc Đăng Sinh đang nhìn mình, Dương Thanh chỉ có thể làm theo lời yêu cầu của cô. Cảm giác bị hớt tay trên thật khó chịu biết bao.

Cửa vừa đóng, Hạ Tử Băng liền ném cái khăn ướt vào mặt Mạc Đăng Sinh. May mà hắn nhanh tay, đã sớm chụp lại được.

“Lần sau muốn làm chuyện đó thì đi ra ngoài giùm. Đừng làm bẩn phòng của tôi.”

“Tôi không biết là cô ta. Cứ nghĩ đó là em nên mới.”

Nhìn thấy khóa quần của hắn đang mở, Hạ Tử Băng ngại ngùng nuốt nước bọt, lạnh lùng bảo: “Không định kéo khóa quần lên sao?”

“Để đó cho em nhìn, còn không thì… em kéo giùm tôi đi!”

“Đồ điên.”

Phản ứng của Hạ Tử Băng rõ ràng là không bình thường. Vì vậy mà hắn lại được nước làm tới: “Em ghen à?”

“…”

“Tử Băng, chỗ đó của tôi hơi khó chịu, em làm ơn cởi hết quần tôi ra giùm đi! Cứ để vậy tôi khó chịu, bức bách lắm!”

Mạc Đăng Sinh uống rượu nhiều quá bị hư não rồi ư? Chuyện như vậy mà anh ta cũng dám nói được, huống hồ gì hai người vẫn chưa làm lành với nhau.

Đáp lại lời hắn, Hạ Tử Băng khoanh tay lại, nhìn vào chỗ cộm cộm đó rồi buông một câu: “Vậy để tôi cắt đi cho khỏi vướng.”