Cô đang đùa với hắn sao? Cắt đi rồi thì từ này về sau hắn lấy gì mà xài. Với lại những khi cao hứng, ai sẽ giúp cô giải tỏa đây?
Trong cơn say, hắn giật mình lên tiếng: “Em đang đùa tôi sao?”
“Không đùa. Tôi làm thật.”
Dứt lời, cô mở hộc tủ ra lấy cái kéo rồi đi tới, ngồi xuống bên thành giường. Thấy cô xoay xoay cái kéo qua lại, Mạc Đăng Sinh sợ tới xanh cả mặt: “Em đừng làm thế chứ? Anh biết lỗi rồi, lần sau sẽ không để cô ta tới gần mình nữa.”
“Tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn giúp anh thôi mà.”
Cô vừa nói vừa cười, hạ cái tay xuống, đặt cái kéo cách đũng quần cũng hắn chỉ vài cen – ti – mét. Trong khoảnh khắc đó, Mạc Đăng Sinh vội lấy hai tay che cậu nhỏ của mình lại.
“Đừng mà.”
“Nếu anh còn ăn nói bậy bạ nữa, đừng trách tôi… xoẹt!”
“Anh biết rồi.”
Cho tới khi cô cất hắn cái kéo lại vào trong hộc tủ, Mạc Đăng Sinh mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn tưởng mấy chuyện này chỉ có trên phim thôi chứ, giờ thì được tận mắt chứng kiến rồi.
Hóa ra phụ nữ khi ghen lên lại đáng sợ như vậy.
Đêm đó Mạc Đăng Sinh nép người sang một bên, chừa lại một chỗ trống lớn cho cô nằm. Trời gần về sáng, nhân cơ hội đó hắn xích người lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau.
Cảm nhận được hơi ấm truyền đến, Hạ Tử Băng khẽ cựa mình. Trong vô thức, cô cũng chủ động nắm lấy tay anh, bình yên ngủ tiếp. Cho tới sáng hôm sau, vừa mở mắt đã thấy Mạc Đăng Sinh nhìn mình mỉm cười:
“Anh nhìn gì vậy?”
“Nhìn vợ. Ngủ có ngon không?”
“Chật.”
Nói xong, cô ngồi dậy, từ từ bước xuống giường rồi đi xuống cầu thang ăn sáng. Gần tới ngày sinh, cảm giác cơ thể càng nặng nề hơn.
Khi đã ngồi vào trong bàn ăn rồi, Mạc Đăng Sinh mới mở lời: “Con có chuyện này muốn thưa với bố mẹ.”
“Nói đi!”
“Con… không có ý định tổ chức đám cưới với Dương Thanh nữa. Vậy nên…”
Không phải chỉ riêng mỗi Dương Thanh, ngay cả Hạ Tử Băng cô cũng thấy ngạc nhiên. Lần đó cô cứ nghĩ là hắn chỉ nói đùa, ai ngờ lại làm thật.
“Con bị điên rồi à? Sao con lại đối xử với con bé như vậy chứ?”
“Con ăn no rồi. Con xin phép.”
Dương Thanh khoác lên mình vẻ mặt tội nghiệp đi lên lầu, úp mặt xuống giường. Ở dưới này, Mạc Đăng Sinh ra sức giải thích: “Con không yêu cô ấy, cố chấp kết hôn cũng không đi tới đâu. Do đó con nghĩ nên dừng lại thì hơn.”
“Con…”
Bà Mạc tức giận đến mức nổ đom đóm mắt. Ngược lại thì ông Mạc điềm đạm hơn: “Có phải nó bị sảy thai rồi nên con thấy mình hết trách nhiệm đúng không?”
“Thú thật con không nhớ mình với cô ấy đã làm chuyện đó bao giờ. Nếu không phải bị mẹ ép buộc, còn lâu con mới cho cô ta về căn nhà này. Với lại con cũng đang điều tra, có kết quả sẽ báo cho bố mẹ biết. Vậy nhé, con đi làm đây.”
Hắn vừa đừng dậy thì ở bên trên lầu truyền đến tiếng đổ vỡ. Do đó, vợ chồng bà Mạc cùng với Mạc Đăng Sinh vội vã chạy lên để kiểm tra, duy chỉ có mình Hạ Tử Băng vẫn bình tĩnh ngồi ăn.
Nhìn bọn họ lo lắng ra mặt, cô cười khẩy: “Lại trúng kế của cô ta nữa rồi. Dương Thanh, cô thật biết cách làm trò đó.”
Cửa khóa từ bên trong, Mạc Đăng Sinh không mở được. Vì vậy anh dùng sức đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Dương Thanh đang tự cắt cổ tay mình, máu đã rỉ xuống sàn.
“Cô đang làm gì vậy?”
“Anh bỏ tôi ra đi. Đừng cản.”
Thấy máu, bà Mạc liền lấy tay che miệng, cảm thán một câu: “Trời ơi! Dương Thanh, con thật là dại mà!”
“Đưa con bé tới bệnh viện đi!”
Cứ vậy căn nhà lại một lần nữa được dịp lộn xộn cả lên. Khi họ đi được một lúc rồi Hạ Tử Băng mới ăn xong bữa sáng. Gọi người giúp việc lên, cô căn dặn: “Chị Mai dẹp giùm em nhé! Em mệt quá, muốn nghỉ ngơi một chút!”
“Vâng, cô cứ để đó tôi làm cho.”
Khác với Mạc Đăng Sinh, thái độ của Hạ Tử Băng dứt khoát hơn nhiều. Một khi đã ghét rồi thì cô sẽ không để tâm tới nữa. Duy chỉ có anh là ngoại lệ. Phải chăng tình yêu này quá sâu đậm, Hạ Tử Băng cô không thể dứt ra được.
Vào đến phòng, cô ngồi trên giường, tranh đủ đọc sách một chút. Khi cơn buồn ngủ kéo đến, Hạ Tử Băng hạ gối xuống, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ. Tới tối, cô thức dậy, cơn đói lại tràn đến khi cả người không còn chút sức lực nào.
“Mọi người vẫn chưa về sao chị Mai?”
“Vâng.”
Mới ăn được một chút, Hạ Tử Băng phải dùng đũa, tay ôm lấy bụng, đôi lông mày nhíu chặt. Nhìn lên lịch treo tường, cô nhận ra mình đã tới ngày sinh. Do đó, cô nuốt khan xuống cổ họng, yếu ớt gọi: “Chị Mai ơi! Xe… xe cấp cứu!”
Thấy dưới bếp không có phản ứng gì, cô vung tay ném cái chén xuống sàn nhà, vỡ tan tành. Ngay lúc đó, chị Mai liền chạy lại hỏi: “Cô Băng, cô có sao không?”
“Chị ơi, hình như… hình như em sắp sinh rồi. Gọi xe giúp em với!”
“Vâng, vâng! Cô ráng chịu một chút nha.”
Mấy ngón tay bấu chặt lấy cạnh bàn, đầu hơi cúi xuống, Hạ Tử Băng thều thào: “Anh Sinh, anh đang ở đâu vậy?”