Cô đã chấp nhận làm vợ hắn, đương nhiên cũng chấp nhận những chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Trái ngược với sự cam chịu của Hạ Tử Băng, Mạc Đăng Sinh thu tay về, không có ý định tiếp tục hành động điên cuồng của mình.
“Tử Băng, nói tôi nghe, có phải cô đã yêu hắn rồi đúng không?”
“Anh muốn nghĩ sao cũng được.”
Cho tới giờ phút này, Hạ Tử Băng không muốn giải thích nữa. Dù cô có nói gì, làm gì, Mạc Đăng Sinh cũng không tin. Thay vì cố chấp làm một việc đã biết kết quả từ trước thì thà im lặng còn hơn.
“Cô…”
Hình ảnh gương mặt mãn nguyện của Dương Nhất Hàn hiện về trong tâm trí, Mạc Đăng Sinh không sao kiềm chế được, cúi xuống hôn tới tấp vào khung xương quai xanh của cô.
Bầu không khí lúc này vô cùng gượng gạo, ít nhất là phản ứng của Hạ Tử Băng đối với anh. Cô cứ nằm im, để mặc cho anh cởi hết áo quần trên người ta, cầm lấy vật thô cứng ấy cắm sâu vào trong hoa huyệt của mình.
Hì hục suốt gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Mạc Đăng Sinh cũng đem hết khí nóng của mình trút lên người cô, chỗ đó lại được dịp ẩm ướt.
Nằm sang bên cạnh, Mạc Đăng Sinh thở dốc, mồ hôi nhễ nhại chảy từ cằm xuống cổ. Hạ Tử Băng lúc này mới mở miệng, lạnh lùng hỏi: “Xong chưa?”
“Một năm sau chúng ta sẽ ly hôn. Cô yên tâm, từ nay tôi sẽ không đụng đến cô nữa đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Hạ Tử Băng gom hết chỗ quần áo của mình vương vãi dưới sàn nhà rồi đi thẳng vào trong nhà vệ sinh. Với cô mà nói, mọi chuyện thật sự đã không thể cứu vẫn được nữa rồi.
Nếu không có tình yêu, vậy thì cứ làm theo như những gì trong hợp đồng quy định là được. Từ nay… mệnh ai nấy sống vậy.”
Khép nhẹ cánh cửa rồi bấm chốt từ bên trong, Hạ Tử Băng dựa lưng vào tường rồi thở ra một hơi dài thườn thượt. Trong khoảnh khắc sắp phải chia tay Mạc Đăng Sinh, cô nhận ra tình cảm của mình dành cho anh đã không như lúc trước. Thay vì cảm giác chán ghét ngày một lớn dần thêm, Hạ Tử Băng lại yêu anh từ mù quáng đến điên dại.
“Đăng Sinh, anh muốn em phải làm sao đây?”
Đưa tay mở vòi hoa sen, Hạ Tử Băng đứng yên tại chỗ, mặc cho dòng nước mát lạnh uốn quanh cơ thể. Lờ mờ mở mắt, cô nhìn thấy những dấu vết hoan ái chằng chịt trên cơ thể mình, không sót một chút nào.
Hạ Tử Băng không phủ nhận tình cảm của bản thân nhưng cô muốn được yêu thương, chiều chuộng nhiều hơn là những cử chỉ tàn bạo, cuồng nhiệt trong lúc làm tình.
“Anh có chút tình cảm nào với em không?”
Đã nhiều lần cô muốn hỏi anh câu này nhưng không sao mở miệng được. Có lẽ chút lòng tự trọng còn sót lại đã níu giữ bước chân cô, không cho cô tự hạ thấp bản thân mình. Vốn dĩ cô hy vọng một ngày nào đó Mạc Đăng Sinh sẽ nhận ra cô không phải là người tệ bạc đến thế nhưng xem ra ngày đó sẽ không tới.
“Một năm, 365 ngày, liệu em có thể lay động trái tim anh không?”
Hạ Tử Băng vừa ngẫm nghĩ vừa chà sát trên cơ thể. Chỗ đó của cô thi thoảng vẫn chảy ra chút chất lỏng màu trắng đục, hòa với dòng nước tuôn xuống cái lỗ nhỏ ở góc phòng tắm.
Trong lúc cô còn mải miết tắm, Mạc Đăng Sinh đã rời khỏi giường, thay một bộ đồ đơn giản bước ra ngoài.
Rầm.
Tiếng đóng cửa bất ngờ vang lên khiến người sau tấm kính có chút giật mình. Rồi suy đi nghĩ lại, cô nở một nụ cười đắng chát, kèm theo hai hàng nước mắt tuôn rơi dưới dòng nước xối xả.
“Vốn dĩ anh ấy không yêu mày, mày lấy lý do gì để giữ người ở lại chứ?”
Thật tình cô rất muốn được anh âu yếm, nâng niu, vỗ về sau khi làm chuyện đó. Cảm giác bình yên nép vào ngực người mình yêu là thứ cô hằng khao khát. Tiếc là cho dù quá khứ, hiện tại hay tương lai, Mạc Đăng Sinh sẽ không bao giờ làm điều đó cho cô.
Biết là vậy nhưng chẳng hiểu sao Hạ Tử Băng cô cứ mơ, cứ mong mỏi và chờ đợi. Kết quả thì sao chứ, chỉ mình làm tổn thương mình mà thôi.
Hạ Tử Băng khoác chiếc áo tắm đi ra, mùi hương nam tính của người đàn ông đó cũng phai nhạt đi ít nhiều. Chầm chầm ngồi xuống bàn trang điểm, cô sấy tóc, chuẩn bị đi ngủ.
Nhìn gương mặt tiều tụy, hốc hác của mình trong gương, Hạ Tử Băng còn thấy chán ghét, huống chi là anh.
Cùng lúc đó, điện thoại rung lên, báo tin nhắn tới. Đây không phải là âm báo quen thuộc mà cô hay sử dụng, đó là điện thoại của Mạc Đăng Sinh.
“Đi ra ngoài mà anh ta cũng không cầm điện thoại sao. Đúng là…”
Đột nhiên cô tò mò, muốn biết danh tính của người đã nhắn tin cho Mạc Đăng Sinh vào giữa đêm khuya thế này. Hít một hơi thật sâu, cô đứng dậy, đi tới bên giường, lục tìm chiếc điện thoại nằm trên gối đầu.
Vừa chạm vào màn hình, cô ngỡ ngàng khi thấy hình nền mà Mạc Đăng Sinh đặt cùng với dòng tin nhắn của Dương Thanh.
“Anh đang ở đâu đó? Có thể đến đây với em được không?”