Kết cục của việc chơi thua là tất cả đồ chơi nhét trong hai lỗ bị tịch thu và hai lỗ sẽ bị chủ nhân dùng như bồn vệ sinh của mình.
Nhưng đối với một con thú cái đang động dục thì không chừng đây lại là một niềm hạnh phúc?
Hai lỗ dâm trở nên trống trải, khoái cảm từ cơn cao trào còn chưa rút hết mà cảm giác trống rỗng bứt rứt đã ập đến. Một đôi tay rắn chắc nắm chặt eo cô, dương cụ nóng như sắt nung chen vào rồi thúc thẳng lên mà không gặp trở ngại nào.
Cho dù có nhiều món ăn lấp đầy được "bụng", nhưng chỉ có dương vật của chủ nhân mới là mỹ vị thượng hạng nhất với cô.
Cô cười ngây ngốc và cố siết chặt đít để hầu hạ dương vật, âm hộ bị đụ đến mức không thể khép miệng ở phía trước cũng chật vật đóng lại, có thể thấy nó phải dùng rất nhiều sức.
Cái giá của hành động dâm tiện ấy là bị đét mông.
"Bốp bốp" hai tiếng, bờ mông hồng lại in thêm hai dấu tay, người đàn ông phía sau cũng lười mở miệng răn dạy mà chỉ ra sức thúc mạnh, khiến cô chó cái thè lưỡi ra kêu ư ử, tuy siết chặt nhưng vẫn mở ra cho anh vào.
Phần eo được kê cao tạo ra một góc thuận lợi giúp dương vật nhanh chóng đâm sâu. Cách một vách thịt, quy đầu không ngừng thọc mạnh tử cung, tinh hoàn đập bồm bộp lên miệng âm hộ sưng đỏ. Phía trước và sau cùng bị tấn công, cảm giác vừa sướng lại đau ấy khiến xương cốt cô tê rần, nhưng bên trong âm đạo lại trống trải không được an ủi.
Bởi vậy ham muốn của cô vẫn có một khoảng trống không được lấp đầy, Tần Nguyệt Oánh cảm thấy dù muốn bao nhiêu cũng không đủ, cô chủ động nâng eo lên đón lấy anh, tiếng rên cũng càng thêm quyến rũ.
Chỉ sau ba mươi bốn mươi lần xuyên xỏ liên tục, chân tay cô đã nhũn ra, cô kêu lên một tiếng rồi lại run rẩy lên đỉnh.
"Còn muốn động dục tiếp không?" Phượng Quan Hà dừng lại, xoa mông cô cười nhạo, "Nửa cái xô nước văng tung tóe này*."
(*Chú thích: xuất phát từ thành ngữ 一桶水不响, 半桶水晃荡, nghĩa như câu "thùng rỗng kêu to". Đại ý là người năng lực kém lại thường huênh hoang)
Không ngờ cô gái nhỏ dưới thân lại nâng eo ôm lấy anh, mơ màng nỉ non, "Em không, không có nửa xô nước......"
"Nhưng Oánh Oánh...... ưm, biết làm thế nào để có, có nửa xô nước!" Cô lại bắt đầu chuyển sang vấn để rót nước rót nôi, "Đầu tiên chủ nhân cứ hung hăng bắn cho em một thùng đầy, rồi...... rồi đè mạnh tử cung nhỏ, để nó ép ra nửa thùng...... hehe, Oánh Oánh thật thông minh."
"Đồ điếm em, thực chất chỉ muốn ăn tinh chứ gì?" Phượng Quan Hà có chút không nói nên lời, anh hơi đẩy vào trong cô rồi không nhịn được hỏi, "Nếu ép ra quá mức thì sao đây?"
"Hì hì, vậy, vậy......" Cô điếm nhỏ hút nước miếng bên khóe miệng, "Rót, rót thêm mấy lần, đụ nhiều một chút, là luôn được...... đúng nửa thùng."
Phượng Quan Hà không còn gì để nói.
Chúng ta không thể, hoặc ít nhất là không nên thảo luận vấn đề tính toán với một cái đầu chỉ nghĩ đến dương vật trong lúc quan hệ.
Tần Nguyệt Oánh vui sướng thở hổn hển.
Dương vật phủ bao cao su nên xúc cảm không quá chân thực. Nhưng không sao, nhìn chủ nhân thở gấp đúng là gợi cảm muốn chết, chứng tỏ anh cũng cao hứng lắm rồi.
Nghĩ vậy, cô kẹp chặt hai lỗ mút lấy dương vật, đong đưa mông để ép hết tinh chất của anh ra. Người đàn ông phía sau còn chưa di chuyển mà âm hộ bị anh cắm mềm ở phía trước đã tự lên cao trào trước, dịch ngọt từ trong phốc phốc trào ra, tưới ướt hai chiếc gối bên dưới cô.
Phượng Quan Hà cau mày rút ra, suýt nữa anh đã không kìm được.
"Ư hư...... lỗ đít lần đầu thành công lên đỉnh cùng lúc với chủ nhân!" Cô điếm nhỏ ưỡn mông lên cảm nhận thật kỹ, "Mục tiêu đã hoàn thành ——1/999 phần, ôi chao......"
Phượng Quan Hà cau mày, cô đừng tự suy đoán bừa bãi được không, anh đã đồng ý chưa?
Nghĩ vậy nhưng anh vẫn nhét lại cái đuôi yêu thích của cô vào lỗ sau và đỡ gậy thịt lớn tách hai mép chiếc bánh bao sưng đỏ nóng hổi ra.
Khi chen vào trong, anh không nhịn được hỏi: "Mục tiêu tiếp theo là bao nhiêu?"
Tần Nguyệt Oánh ngây ngốc suy nghĩ một lát rồi nói: "Hừm, tại sao em lại phải đặt mục tiêu?"
Cô nói với giọng đầy thông cảm: "Dù gì thì người ta vẫn nói, không được cái kia mà chỉ có cái này mà*."
(*Editor: hic tui không hiểu họ nói gì nên edit đoạn này mơ hồ, sorry mn)
Phượng Quan Hà cười lạnh. Lại nữa, mấy chiêu ăn nói quen thuộc của vợ, đừng tưởng anh sẽ mắc bẫy.
Nhưng chẳng được bao lâu, lời trong miệng cô gái nhỏ đã biến thành:
"Ư ư hư... nhẹ thôi nhẹ thôi... a ha... chủ nhân, chủ nhân phá hỏng bướm dâm của Oánh Oánh rồi... a hư... bao dương vật rách rồi......"
===
Trăng đã lên cao nhưng thành phố H vẫn chưa ngủ.
Tần Nguyệt Oánh kêu khàn cả giọng, cô nghiêng đầu sang một bên, đờ đẫn nhìn cảnh tượng phản chiếu từ cửa kính sát đất.
Tư thế vẫn như ban nãy nhưng nơi chứa dương vật giờ đã đổi thành âm hộ nhỏ phía trước. Mông cô nhô thật cao, phía sau là người đàn ông anh tuấn tráng kiện đang hăng hái cày cấy.
Một tay anh kéo cái đuôi chó lên để tiện ra vào, tay còn lại tóm gáy và đè chặt cô xuống không cho di chuyển —— từ mấy phút trước khi cô định chạy trốn nhưng bị tóm lại đụ tàn bạo thì bàn tay ấy vẫn luôn ở đó.
Thành phố về đêm nhộn nhịp và rực rỡ phía sau tấm kính dường như trái ngược hẳn với khung cảnh trong này.
Tháp truyền hình bên kia sông vẫn sáng đèn, ánh sáng chói mắt chiếu vào thắt lưng anh. Xa xa bên bờ sông vẫn có những chiếc du thuyền chạy qua, trên cầu vượt còn rất nhiều xe cộ qua lại khiến cô khó xác định được thời gian bây giờ.
Trời bên ngoài lạnh lẽo nhưng trong phòng lại rất nóng, mồ hôi chảy ròng ròng trên người cô...... Không biết bọn họ đã hoan ái lâu đến nhường nào!
Tần Nguyệt Oánh cảm thấy thành phố này nên là như vậy. Cũng trong khách sạn này, ngay cùng lúc này, có không biết bao nhiêu đàn ông và phụ nữ cũng đang làm chuyện như hai người. Chẳng trách hôm nay chồng lại... hưng phấn với cô như vậy......
Đến khi về nhà, tất cả sẽ trở về bình thường sao?
Cô còn chưa kịp tưởng tượng thì đã bị lật người lại.
Phượng Quan Hà ôm cô vào ngực bằng cánh tay sắt của mình.
Da thịt áp vào nhau, dương vật dài như gậy lại hung mãnh đâm vào cô, anh vừa đi vừa xuyên xỏ như vậy, chỉ mấy bước mà dịch âm đạo của cô đã chảy xuống chân anh như suối và chảy ròng ròng khắp sàn.
Tần Nguyệt Oánh tuyệt vọng lắc đầu trong vòng tay anh, cô không chịu được tư thế hao tốn sức lực thế này.
Sau lưng chợt lạnh, cô đã bị anh đè lên cửa kính.
Cái lạnh khiến cô co rúm, nhưng nơi hai người kết hợp lại nóng ran. Anh khẩn thiết đâm thọc rồi thúc một cú cuối cùng. Dương vật phình đến mức tối đa, tinh hoàn đập bành bạch vào môi âm hộ cũng co lại như sắp bắn......
Phượng Quan Hà để cô tùy ý ôm cổ mình, anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, mong được đáp lại một chút.
Tần Nguyệt Oánh nhìn vào mắt anh, nơi đó giờ đang phản chiếu ánh sáng của hàng ngàn căn nhà phía sau cô.
Cô ngây ngốc cười, duỗi chân nhỏ xoa xoa phía sau eo anh, nỉ non: "Thích, cùng chồng ân ái......"
Đôi mắt sáng ngời kia hơi sửng sốt, rất nhanh, bên trong cô truyền đến nhịp đập và cảm giác sung mãn như bắn...
Vào giây phút cuối, Phượng Quan Hà rốt cuộc không nhịn được mà đâm vào cô lần nữa.
Trong không gian, ngoài tiếng nam nữ thở hổn hển dường như còn có tiếng da thịt đập bạch bạch.
Tần Nguyệt Oánh cảm thấy tử cung như bị một ngọn roi hung hăng quất vào, có thứ gì đó đang nổ tung trong nơi mỏng manh ấy.
Quả bóng nổ tung, dung nham chảy ra, các đường gân phồng lên, máu bên trong lưu chuyển, cảm giác này thật sự chân thực hơn trước gấp chục lần...
Đã vậy còn bắn ra......
Chất lỏng từ lỗ tiểu ồ ạt phun ra, kịch liệt phóng sâu vào vách tử cung, nóng hổi và nhớp nháp - chính là tinh dịch.
"Aaa~ bắn vào rồi, chồng ơi...... nóng quá, em sắp bị cặc chồng bắn chết rồi.... a...... nhiều quá, đút hết cho tử cung nhỏ, đầy rồi, a ha...... đừng để chảy ra, Oánh Oánh sẽ cố...... ê a! Bụng lớn, sinh, sinh cho chồng bé con......"
Biểu cảm của cô đầy mê dại và hưng phấn, sự mệt mỏi dường như hóa thành hư không, thân thể nằm trong tay anh vặn vẹo không an phận, âm hộ tham lam siết chặt cặc lớn để ngăn anh rút ra.
Sắc mặt Phượng Quan Hà chợt tối sầm.
Sao có thể rách được? Quả nhiên không nên tin mấy thứ bán đầy trong khách sạn. Anh biết không nên nên định rút ra, nhưng cô gái nhỏ trong lòng lại nhân lúc này chủ động hôn lên môi anh, khiến anh lập tức bị khóa chặt tại chỗ.
Bất chấp tất cả, anh không nhịn được lao vào lần nữa rồi thúc mạnh một cú cuối cùng.