*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Cung Tuấn nội khí bừng bừng, nhiệt độ trong phòng dần dần giảm xuống, Giang Vô Song mới cảm thấy tốt hơn rất nhiều, bước tới hỏi: “Anh Giang, Chân khí của anh bây giờ quả thực đã mạnh lên rất nhiều.”
“Vậy thì tôi phải gấp rút đến quân khu càng sớm càng tốt.”
Giang Cung Tuấn bước ra khỏi căn phòng.
Trong sân, Đường Sở Vi đang luyện tập.
Cô ấy làm việc rất chăm chỉ, ngoài ăn và ngủ, cô ấy còn tập khí công.
Khi Giang Cung Tuấn bước ra, cô dừng lại, đi về phía Giang Cung Tuấn, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu, nói: “Ông xã, em có thể đi cùng anh không?”
“Hay là thôi đi”
Giang Cung Tuấn từ chối: “Những người đi hôm nay đều là nhân vật của ba giới quân sự, chính trị và kinh doanh.
Đàn bà con gái như em tham gia làm gì chứ, yên tâm ở nhà đợi anh, anh sẽ về sớm thôi.”
“Ừm”
Đường Sở Vi lộ vẻ thất vọng.
Giang Cung Tuấn xoay người rời đi.
Bên ngoài biệt phủ đã có quân xe chờ sẵn.
Anh bước ra, quân lính ở cửa đứng thẳng chào một cách ngay ngắn chỉnh tề.
Giang Cung Tuấn bước lên xe.
Chiếc xe tải quân đội nổ máy lao thẳng về phía sở chỉ huy của quân Xích Diễm.
Lúc này, nhà họ Cửu.
Nhiều người đã tập trung trước vườn nhà nhà họ Cửu.
Tộc trưởng của nhà họ Cửu Cửu Diễm.
Tộc trưởng của nhà họ Thạch Thạch Chí Bạch.
Tộc trưởng của nhà họ Long Long Ngữ Nguyệt.
Ngoài ra còn có một số võ sĩ của ba gia tộc này.
Với vẻ lo lắng trên khuôn mặt Long Ngữ Nguyệt, cô ta nói: “Buổi lễ nhận chức của Giang Cung Tuấn diễn ra tại trụ sở của Xích Diễm có không ít những nhân vật cốt cán tham gia, những người đầu não của thu đô đến tham dự cũng không ít.
Ngay cả Vương cũng tham gia nên phòng vệ của khu này cực kì nghiêm ngặt, hơn nữa trụ sở quân Xích Diễm được vệ quân trấn giữ cũng với trang thiết bị vũ khí để nếu xảy ra xung đột chỉ cần Giang Cung Tuấn ra lệnh chúng ta e là cũng không có đường lui.
“ Cửu Diễm vấy tay lờ đi nói: “Long Ngữ Nguyệt, cô nghĩ quá rồi.
Mục tiêu của chúng ta là Giang Cung Tuấn.
Quân Xích Diễm sẽ không hành động hấp tấp, Giang Cung Tuấn cũng sẽ không để Quân Xích Diễm hành động hấp tấp: Thạch Chí Bạch nói: “Chí lí.
Rất nhiều người tai to mặt lớn ở đó.
Nếu thật sự xảy ra xung đột mà có người chết, Giang Cung Tuấn cũng không gánh nổi trách nhiệm.
Chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo chúng ta.”
Khi nghe cả hai nói vậy, Long Ngữ Nguyệt đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cửu Diễm đứng dậy và dặn dò, nói: “Nghe lệnh của tôi và lên đường”
“Được”
Hàng trăm võ sĩ chỉnh tề cất giọng, giọng nói đỉnh tai nhức óc.
Ba bộ tộc lớn mạnh khởi hành một cách hùng mạnh đến trụ sở của quân Xích Diễm.
Khi ba gia tộc đi đến đại bản doanh của quân Xích Diễm, tại Cung Thiên Ninh, Vương cũng bắt đầu xuất phát.
Sau khi bước ra khỏi Cung Thiên Ninh, ông ta thì thầm với một người vệ sĩ phía sau.