*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại thủ đô, tứ đại gia tộc cổ xưa đang phát triển mạnh mẽ.
Giang Phùng đã đến trụ sở Xích Diễm trên một chiếc xe quân sự.
Khu quân đội, văn phòng.
Một người phụ nữ mặc áo sơ mi và đội mũ bước tới với bộ áo sơ mi trên tay.
Mũi giày da chạm đất, có tiếng cạch cạch.
Cô đứng cách Giang Cung Tuấn hai thước và hét lên: “Quân Xích Diễm đội trưởng của Lang Phong Tiên Hành, đã nhìn thấy Thiên Soái, mời Thiên Soái thay áo giáp.”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Cứ để đây”
“Thiên Soái, tôi sẽ thay quần áo giúp ngài”
Giang Cung Tuấn liếc nhìn cô một cái rồi chỉ vào cửa văn phòng: “Để ở đây, ra ngoài chờ”
“Dạ”
Lương Nhược Đông bỏ áo xuống, nhắc nhở: “Thiên Soái, ngài nhanh lên một chút vì mọi người đều đã chuẩn bị xong xuôi và có mặt đầy đủ tại hội trường rồi ạ”
“Được tôi hiểu rồi.”
“Nhân tiện, Thiên Soái, người đã nghĩ xong những gì sẽ nói hay chưa? Tôi đã chuẩn bị xong những gì lát nữa ngài sẽ nói rồi, ngài xem xem...”
Sau đó, cô ta lấy ra một tờ giấy và đưa nó cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn xem qua.
Lương Nhược Đông liếc nhìn tướng quân một sao, sau đó xoay người rời đi.
“Này, Nhược Đông, đây là một cơ hội mà tôi đã dày công tạo ra cho cô, tại sao cô không nắm lấy nó thật tốt..”
Tướng quân một sao đuổi theo.
Trong phòng làm việc, Giang Cung Tuấn khoác lên mình chiếc áo giáp.
Đây là áo giáp chiến đấu của Tổng thống lĩnh quân đoàn Xích Diễm, có điều nó không phải của Thiên Tử ngày trước mà là được làm riêng.
Bởi vì quân hàm hiện tại của Giang Cung Tuấn là mười sao.
Nó là cấp bậc quân hàm lớn nhất của Đại Lan từ trước đến nay.
Áo giáp có màu đỏ, và một đoàn hỏa kim được khắc trên áo giáp.
Cương.
Và hôm nay sẽ kiêm chức Thiên Soái...
“ Dưới cái nhìn của khán giả trên toàn quốc, những việc làm của Giang Cung Tuấn đều đã được phát sóng.
Khán giả cả nước đều thấy Giang Cung Tuấn mặc áo giáp đỏ rực, Giang Cung Tuấn lúc này thật đẹp trai.
Giang Cung Tuấn bước lên sân khấu.
Anh ta liếc nhìn về phía trước.
Có rất nhiều người.
Ngay cả Vương cũng ở đây.
Phía dưới sân khấu là những nhân vật lớn của quan chức, họ đều đang ngồi, cuối cùng là những người trong giới kinh doanh, họ đều đứng từ xa quan sát.
Đúng lúc này, một nữ quân nhân cầm lên một cái micro, đưa cho Giang Cung Tuấn.
Vẫn là Lương Nhược Đông.
Sau khi đưa micro cho Giang Cung Tuấn, cô ấy thì thầm: “Xem thường những lời phát biểu đã được chuẩn bị kỹ lưỡng của tôi ư.
Để tôi xem anh có thể nói gì trước cả đất nước và khán giả từ khắp nơi trên thế giới”
Giang Cung Tuấn vẻ mặt nghiêm túc.
Sau chiếc micrô, anh ta bất ngờ cười vang lên.
Tiếng cười này khiến cho khán giả ngồi trước TV đều bật cười.
“Cái mũ này đội không thoải mái”
Giang Cung Tuấn cười cười, cởi mũ trên đầu, tiện tay ném qua chỗ Lương Nhược Đông lớn tiếng nói: “Cảm ơn sự có mặt của các vị, tôi vô cùng vinh hạnh.
Đợi ăn uống xong rồi hãng đi, món ăn của quân Xích Diễm cũng rất ngon”