Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 1133: Chẳng lẽ nham thạch tự nhiên rơi xuống?





Sau khi kết thúc trò chuyện, ánh mắt Dương Thiên tràn đầy hưng phấn.

Vút!

Một luồng ánh sáng màu vàng mỏng manh nhanh chóng bay vào trong phi thuyền, sau đó phi thuyền của Dương Thiên lập tức thay đổi hướng đi, bay về phía khu vực biên giới của chiến trường Hư Vô.

...

Hơn bốn tháng sau, phi thuyền của Dương Thiên mới trở lại nơi này.

“Sương mù Tuyết Duyên!” Dương Thiên khẽ mỉm cười, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một bình thuốc màu trắng nhìn qua rất bình thường, chất lỏng bên trong đang không ngừng di chuyển.

Đây là sương mù Tuyết Duyên ở trạng thái nén cực hạn.

Dương Thiên cũng cảm thấy hơi sợ hãi, chỉ cần bóp nát chiếc bình này là chất lỏng màu trắng bên trong sẽ lập tức hóa thành sương bay ra ngoài, hắn sẽ tử vong ngay lập tức.

Một số người khi sử dụng sương mù Tuyết Duyên để giết chết người khác thì cũng sẽ trực tiếp khiến bản thân mất mạng.

Dù sao thì sương mù cũng chẳng phân biệt được địch ta, ai cũng có thể sử dụng được.

Tuy nhiên, vật liệu làm ra chiếc bình này cũng vô cùng quý giá, ít nhất phải là cường giả cấp Hắc động thì mới có thể bóp nát nó được. Thế nên Dương Thiên cũng không cần phải lo lắng quá.

Cách phi thuyền của hắn khoảng mười triệu kilomet, Băng Nguyên vẫn đang ngồi khoanh chân tại nơi truyền thừa, chậm rãi lĩnh ngộ pháp tắc.

“Tiểu Quang, nhờ cả vào mày đấy.” Dương Thiên nhìn Tiểu Quang.

Tiểu Quang mang theo chiếc bình màu trắng, bay về phía Băng Nguyên.

Thành công hay thất bại đều nằm trong vài phút ngắn ngủi này.

Nếu thành công, khu vực truyền thừa này sẽ thuộc về Dương Thiên!

Tiểu Quang nhanh chóng biến thành một luồng ánh sáng màu vàng, lặng lẽ tiến đến khu vực của đám người Băng Nguyên.

Dương Thiên thông qua Tiểu Quang, yên lặng quan sát.

“Khoảng cách giữa Băng Nguyên và hơn mười cường giả cấp Lĩnh chủ của tộc Cơ giới là mấy chục kilomet, mà phạm vi bao phủ của sương mù Tuyết Duyên chỉ là 1000 mét. Nếu như mình chỉ giết được một mình Băng Nguyên thì cũng không có cách nào đối phó với những người còn lại kia.” Dương Thiên quan sát vị trí của mọi người, trong lòng yên lặng suy nghĩ.

Hắn chỉ có một bình sương mù Tuyết Duyên khuôn mẫu cấp C, thế nên nhất định phải xử lý toàn bộ trong vòng một lần, nếu không thì sẽ không chiếm được nơi truyền thừa này.

“Làm thế nào mới khiến bọn họ tụ tập hết về một chỗ đây?” Dương Thiên âm thầm suy nghĩ.

Nhìn tình hình này thì chắc là những vị cường giả cấp Lĩnh chủ kia không được bước vào nơi truyền thừa, thế thì chỉ còn cách dụ Băng Nguyên ra ngoài.

Dương Thiên quan sát một chút, trong lòng lập tức nảy ra một ý nghĩ.

Bình thuốc màu trắng kia được Tiểu Quang đặt ở một khu vực, bình thuốc còn được bọc trong một tấm màng màu xám.

Tấm màng màu xám này là một loại chất nổ có uy lực cực mạnh, chỉ cần Dương Thiên ấn chốt là có thể lập tức phát nổ. Vụ nổ này có thể khiến cho chiếc bình đựng sương mù Tuyết Duyên trực tiếp nổ luôn, sương mù sẽ lập tức bao phủ 1000 mét xung quanh.

Mặt khác, tấm màng màu xám này còn có tác dụng ẩn nấp, có thể khiến màu sắc của nó thay đổi phù hợp với môi trường xung quanh thế nên rất khó có thể phát hiện. Tuy nhiên, bởi vì uy lực của nó có hạn nên cũng không quá đắt.

Nhìn chiếc bình sương mù Tuyết Duyên được đặt thành công, trong lòng Dương Thiên cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ tất cả đã chuẩn bị tốt rồi, mấu chốt hiện tại là phải gom hết nhóm người Băng Nguyên vào trong một khu vực 1000 mét.

...

Băng Nguyên ngồi trên bậc thang, bỗng nhiên có một khối nham thạch trực tiếp rơi xuống đất.

“Hả?” Băng Nguyên lập tức mở mắt đứng dậy.

“Kẻ nào?” Trên người Băng Nguyên lập tức toát ra một luồng khí thế khủng bố, phóng thích ra cả một khu vực khổng lồ, quan sát cảnh vật bốn xung quanh.

Cường giả cấp Lĩnh chủ có lĩnh vực của chính mình, nhưng lĩnh vực cũng có những hạn chế. Thực lực của cường giả càng mạnh thì lĩnh vực sẽ càng lớn.

Lĩnh vực của những cường giả cấp Lĩnh chủ đỉnh phong có thể bao phủ phạm vi khoảng 1000 kilomet.

Không có động tĩnh gì cả! Băng Nguyên nhìn lĩnh vực của mình, không phát hiện ra có bất cứ điều gì khác thường.

“Chẳng lẽ nham thạch tự nhiên rơi xuống?” Băng Nguyên nhíu mày.

“Răng rắc!” Lại thêm một khối nham thạch nữa rơi xuống, sau đó lại thêm một luồng dao động nữa truyền đến, nháy mắt đi tới nơi này.

Sắc mặt Băng Nguyên lập tức biến đổi, lập tức bay ra ngoài.

Ông ta chắc chắn xung quanh đây còn có sinh vật khác tồn tại, chẳng qua là ông ta không nhìn thấy mà thôi.

Băng Nguyên hơi nôn nóng. Nơi này là di tích còn sót lại của chiến trường Hư Vô, cũng là một nơi truyền thừa. Mặc dù nơi này đã bị tàn phá rất nhiều, nhưng so với chuyện ông ta tự thân tu luyện thì tốc độ vẫn nhanh hơn vô số lần.

Băng Nguyên độc chiếm nơi này, hơn nữa còn dùng một số tài sản kếch xù để mua sắm máy móc tìm kiếm có thể tìm kiếm được trong khoảng 25 tỷ kilomet.

Ở lục địa Viêm Tâm của giới Mạc Nguyên, có rất ít cường giả có thể có được máy móc tìm kiếm 25 tỷ kilomet.

Thế nên, ông ta đã ở nơi này bao nhiêu năm tháng, vẫn luôn không bị người nào phát hiện ra.

Nếu như thật sự bị người khác phát hiện ra nơi truyền thừa này thì chắc chắn ông ta sẽ không thể nào giữ nổi. Khẳng định tất cả các cường giả cấp Lĩnh chủ của dị tộc đều sẽ điên cuồng tới đây tranh đoạt.

Sau khi kết thúc trò chuyện, ánh mắt Dương Thiên tràn đầy hưng phấn.

Vút!

Một luồng ánh sáng màu vàng mỏng manh nhanh chóng bay vào trong phi thuyền, sau đó phi thuyền của Dương Thiên lập tức thay đổi hướng đi, bay về phía khu vực biên giới của chiến trường Hư Vô.

...

Hơn bốn tháng sau, phi thuyền của Dương Thiên mới trở lại nơi này.

“Sương mù Tuyết Duyên!” Dương Thiên khẽ mỉm cười, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một bình thuốc màu trắng nhìn qua rất bình thường, chất lỏng bên trong đang không ngừng di chuyển.

Đây là sương mù Tuyết Duyên ở trạng thái nén cực hạn.

Dương Thiên cũng cảm thấy hơi sợ hãi, chỉ cần bóp nát chiếc bình này là chất lỏng màu trắng bên trong sẽ lập tức hóa thành sương bay ra ngoài, hắn sẽ tử vong ngay lập tức.

Một số người khi sử dụng sương mù Tuyết Duyên để giết chết người khác thì cũng sẽ trực tiếp khiến bản thân mất mạng.

Dù sao thì sương mù cũng chẳng phân biệt được địch ta, ai cũng có thể sử dụng được.

Tuy nhiên, vật liệu làm ra chiếc bình này cũng vô cùng quý giá, ít nhất phải là cường giả cấp Hắc động thì mới có thể bóp nát nó được. Thế nên Dương Thiên cũng không cần phải lo lắng quá.

Cách phi thuyền của hắn khoảng mười triệu kilomet, Băng Nguyên vẫn đang ngồi khoanh chân tại nơi truyền thừa, chậm rãi lĩnh ngộ pháp tắc.

“Tiểu Quang, nhờ cả vào mày đấy.” Dương Thiên nhìn Tiểu Quang.

Tiểu Quang mang theo chiếc bình màu trắng, bay về phía Băng Nguyên.

Thành công hay thất bại đều nằm trong vài phút ngắn ngủi này.

Nếu thành công, khu vực truyền thừa này sẽ thuộc về Dương Thiên!

Tiểu Quang nhanh chóng biến thành một luồng ánh sáng màu vàng, lặng lẽ tiến đến khu vực của đám người Băng Nguyên.

Dương Thiên thông qua Tiểu Quang, yên lặng quan sát.

“Khoảng cách giữa Băng Nguyên và hơn mười cường giả cấp Lĩnh chủ của tộc Cơ giới là mấy chục kilomet, mà phạm vi bao phủ của sương mù Tuyết Duyên chỉ là 1000 mét. Nếu như mình chỉ giết được một mình Băng Nguyên thì cũng không có cách nào đối phó với những người còn lại kia.” Dương Thiên quan sát vị trí của mọi người, trong lòng yên lặng suy nghĩ.

Hắn chỉ có một bình sương mù Tuyết Duyên khuôn mẫu cấp C, thế nên nhất định phải xử lý toàn bộ trong vòng một lần, nếu không thì sẽ không chiếm được nơi truyền thừa này.

“Làm thế nào mới khiến bọn họ tụ tập hết về một chỗ đây?” Dương Thiên âm thầm suy nghĩ.

Nhìn tình hình này thì chắc là những vị cường giả cấp Lĩnh chủ kia không được bước vào nơi truyền thừa, thế thì chỉ còn cách dụ Băng Nguyên ra ngoài.

Dương Thiên quan sát một chút, trong lòng lập tức nảy ra một ý nghĩ.

Bình thuốc màu trắng kia được Tiểu Quang đặt ở một khu vực, bình thuốc còn được bọc trong một tấm màng màu xám.

Tấm màng màu xám này là một loại chất nổ có uy lực cực mạnh, chỉ cần Dương Thiên ấn chốt là có thể lập tức phát nổ. Vụ nổ này có thể khiến cho chiếc bình đựng sương mù Tuyết Duyên trực tiếp nổ luôn, sương mù sẽ lập tức bao phủ 1000 mét xung quanh.

Mặt khác, tấm màng màu xám này còn có tác dụng ẩn nấp, có thể khiến màu sắc của nó thay đổi phù hợp với môi trường xung quanh thế nên rất khó có thể phát hiện. Tuy nhiên, bởi vì uy lực của nó có hạn nên cũng không quá đắt.

Nhìn chiếc bình sương mù Tuyết Duyên được đặt thành công, trong lòng Dương Thiên cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ tất cả đã chuẩn bị tốt rồi, mấu chốt hiện tại là phải gom hết nhóm người Băng Nguyên vào trong một khu vực 1000 mét.

...

Băng Nguyên ngồi trên bậc thang, bỗng nhiên có một khối nham thạch trực tiếp rơi xuống đất.

“Hả?” Băng Nguyên lập tức mở mắt đứng dậy.

“Kẻ nào?” Trên người Băng Nguyên lập tức toát ra một luồng khí thế khủng bố, phóng thích ra cả một khu vực khổng lồ, quan sát cảnh vật bốn xung quanh.

Cường giả cấp Lĩnh chủ có lĩnh vực của chính mình, nhưng lĩnh vực cũng có những hạn chế. Thực lực của cường giả càng mạnh thì lĩnh vực sẽ càng lớn.

Lĩnh vực của những cường giả cấp Lĩnh chủ đỉnh phong có thể bao phủ phạm vi khoảng 1000 kilomet.

Không có động tĩnh gì cả! Băng Nguyên nhìn lĩnh vực của mình, không phát hiện ra có bất cứ điều gì khác thường.

“Chẳng lẽ nham thạch tự nhiên rơi xuống?” Băng Nguyên nhíu mày.

Băng Nguyên độc chiếm nơi này, hơn nữa còn dùng một số tài sản kếch xù để mua sắm máy móc tìm kiếm có thể tìm kiếm được trong khoảng 25 tỷ kilomet.

Ở lục địa Viêm Tâm của giới Mạc Nguyên, có rất ít cường giả có thể có được máy móc tìm kiếm 25 tỷ kilomet.

Thế nên, ông ta đã ở nơi này bao nhiêu năm tháng, vẫn luôn không bị người nào phát hiện ra.

Nếu như thật sự bị người khác phát hiện ra nơi truyền thừa này thì chắc chắn ông ta sẽ không thể nào giữ nổi. Khẳng định tất cả các cường giả cấp Lĩnh chủ của dị tộc đều sẽ điên cuồng tới đây tranh đoạt.