Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 480: Lại là đánh gục trong chớp mắt!



Dứt lời, Lôi Kim Cương lại nhìn về phía Diệp Lâm. “Nhãi ranh, mày muốn tự đi chết hay là muốn tao làm chết mày?”

Trong mắt Lôi Kim Cương tràn đầy vẻ khinh thường và tàn nhẫn, giống như là đồ tể chuẩn bị giết con mồi.

“Ba chiêu là nhiều lắm... Diệp Lâm bình tĩnh nói. “Cái gì?” Lôi Kim Cương không hiểu ý của Diệp Lâm.

Anh ta thầm nghĩ chẳng lẽ thằng nhãi này còn có chút tự hiểu lấy mình, biết mình ngay cả một chiêu cũng không đỡ được?

“Tôi nói là đối phó với anh cần gì ba chiêu, một chiêu là đủ rồi!” Nói xong, Diệp Lâm vỗ bàn nhảy dựng lên.

Theo tiếng hổ gầm rồng ngâm, một quyền của Diệp Lâm lao thẳng về phía Lôi Kim Cương.

“Hay lắm!” Thấy vậy, Lôi Kim Cương chẳng hề để ý mà cười cười. “Tao sẽ cho mày xem 36 đường Phích Lịch Thủ của tao!”

Lôi Kim Cương dùng chữ “lôi” đặt tên cho mình là vì tuyệt học của anh ta là Phích Lịch Thủ, mỗi khi sử dụng tuyệt học liền sẽ như sấm sét ầm ầm.

Lúc này, Lôi Kim Cương giống như một vị thần điều khiển sấm sét, đôi tay phát ra tiếng tanh tách của sấm sét.

Mọi người xung quanh thấy vậy đều cảm thấy cả người tê dại, giật mình lùi ra sau liên tục.

“Không hổ là ba đại kim cương dưới trướng Tọa Sơn Điêu, vừa ra tay là thấy cực kì mạnh mẽ!”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy cả người tê dại như bị điện giật, thảo nào người ta gọi là Lôi Kim Cương!”

“Thăng nhãi họ Diệp chết chắc rồi! Hỏa long quyền của anh ta có mạnh, thì cũng không mạnh bằng sấm sét đâu nhỉ?”

Đoan Mộc Kỳ thật vậy cũng giật nảy mình, thầm nghĩ tôi cũng không mạnh bằng!

Thảo nào Tam Gia bảo cậu ta thay thế vị trí Băng Kim Cương của mình. Thực lực tầm cỡ cậu ta, dù là mình của lúc mạnh nhất, cũng không bằng cậu ta.

“Sư phụ... cẩn thận!” Hoa Quốc Đống theo Hoàng Tiềm lùi ra sau vài bước để tránh mũi nhọn, rồi lo lắng mà nhìn về phía Diệp Lâm.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lúc mọi người đang chấn động với hiệu ứng sấm sét mà đôi tay sấm sét kia mang đến, không ai phát hiện rằng nhiệt độ không khí xung quanh đang lên cao.

Toàn bộ đại sảnh giống như là miệng núi lửa đang sắp phun trào, khiến người ta cảm thấy bất an.

“ƠØ?” Thiết Kim Cương và Mị Kim Cương ngạc nhiên mà nhìn nhau, dường như là đã nhận ra gì đó.

Có điều đã muộn rồi!

Ngay sau đó, quyền kình của Diệp Lâm giống như là một con rồng lửa khổng lô, lao nhanh về phía Lôi Kim Cương với cái thế mạnh không thể chặn.

Còn Lôi Kim Cương thì tinh thần phấn chấn, dùng một đôi tay sấm sét để đỡ chiêu, xung quanh dường như bày ra thiên la địa võng, giấu giếm sát khí.

Bịch! Quyền chưởng va chạm, một tiếng bịch vang lên.

Lôi Kim Cương lập tức cảm thấy lòng bàn tay mình như bị tróc da tróc thịt. Ngay sau đó, hai tay anh ta đã không còn tri giác.

“Hít hà!” Lôi Kim Cương hít hà một hơi, thầm nghĩ không ổn rồi. Anh ta muốn tránh né, nhưng không kịp nữa rồi.

Am! Một tiếng nổ vang lên.

Tuy rằng quyền của Diệp Lâm cách Lôi Kim Cương còn khoảng ba thước, nhưng mà quyền mang theo sóng nhiệt đã bao phủ cả người Lôi Kim Cương.

“A.." Lôi Kim Cương lập tức hét thảm thiết một tiếng, cả người có loại cảm giác đau đớn bỏng rát như bị ném vào trong chảo dầu.

Ngay sau đó, mái tóc anh ta dựng đứng, đỉnh đầu bốc khói, trong miệng phả ra khí đen, cả người cháy đen như là bị sấm sét đánh trúng, đôi mắt nhäm lại, ngã ra phía sau, không biết là còn sống hay đã chết.

Hít hà!

Nhìn thấy cảnh này, mọi người không nhịn được hít hà một hơi.

Trong đại sảnh yên tĩnh đến mức đáng sợ, mọi người dường như đã mất hết tiếng nói.

Lại là đánh gục trong chớp mắt!

Chắc là không ai ngờ được lúc đối mặt với cao thủ thật sự tầm cỡ ba đại kim cương, Diệp Lâm vẫn có thể không tốn nhiều sức mà đánh gục đối thủ trong chớp mắt.

Đoan Mộc Kỳ ngây ngẩn cả người.

Ông ta vừa mới cho rằng mình xem nhẹ Lôi Kim Cương, bây giờ xem ra là ông †a xem nhẹ người trẻ tuổi tên là Diệp Lâm mới đúng.

“Đám cấp dưới của anh rất yếu, dù có cùng nhau xông lên thì tôi cũng chỉ cần một bàn tay là đánh được!”

Lúc này, Diệp Lâm chắp tay mà đứng, lớn giọng nói: “Tọa Sơn Điêu, anh đã tới rồi thì xuất hiện đi!”