“Giết loại con kiến như thế chỉ làm bẩn tay bọn tôi thôi!”
Lôi Kim Cương khinh thường cười nói: “Hay là để cho lão già Đoan Mộc đi làm đi!”
Thấy Lôi Kim Cương lại khiêu khích mình, Đoan Mộc Kỳ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trầm giọng nói: “Chờ tao lành thương, thế nào tao cũng đánh với mày một trận!”
“Ha ha... Cứ việc tự nhiên!”
Lôi Kim Cương hoàn toàn không coi trọng lời khiêu chiến đến từ Đoan Mộc Kỳ đã từ từ già đi.
Huống chỉ, dù Đoan Mộc Kỳ có lành thương, thì có ai biết ông ta có thể khôi phục mấy phần thực lực của ngày xưa, vậy nên không cần phải lo lắng.
“Tên già Đoan Mộc, mày mở mắt ra xem cho kỹ.”
Dứt lời, Lôi Kim Cương nhìn về phía Diệp Lâm: “Xem tao đánh thắng đối thủ mà mày đánh không lại thế nào!”
Tuy rằng ba đại kim cương đã đến đông đủ, nhưng mà khi thấy Diệp Lâm chỉ có một mình, cả người trông có vẻ bình thường, tất nhiên là khinh thường cùng ra tay.
“Lão tam, cẩn thận một chút, đừng khinh địch!”
Thiết Kim Cương đứng bên cạnh nhắc nhở: “Kẻ có thể thắng được Đoan Mộc Kỳ, ít nhiều gì cũng có chút năng lực!"
“Ha ha, lão đại yên tâm đi!” Lôi Kim Cương nói: “Ba chiêu! Tôi chỉ cần ba chiêu thôi! Nếu tôi không làm chết được thằng nhãi kia, thì anh cứ làm chết tôi là được!”
Nghe vậy, Mị Kim Cương chỉ cười mà không nói, còn Thiết Kim Cương cũng không nói thêm gì nữa.
Tuy rằng cả ba người đều là chiến tướng dưới trướng Tọa Sơn Điêu, nhưng mà mối quan hệ giữa ba người chỉ giới hạn trong ở mức đồng nghiệp, thậm chí còn ngầm tranh chấp không ít.
Thiết Kim Cương có thể nhắc nhở một câu là đã đủ tình cảm.
Về phần Lôi Kim Cương có nghe hay không, sống hay chết, đều không liên quan đến gã.
Ngay sau đó, Lôi Kim Cương nhìn chăm chằm vào Diệp Lâm.
Thấy vậy, Hoa Quốc Đống lặng lẽ gọi điện thoại, muốn nhờ cha gọi người giúp đỡ.
Có điều, anh ta ngạc nhiên phát hiện rằng tín hiệu nơi này bị chặn rồi.
Hoàng Tiềm cũng vẻ mặt nặng nề, nhỏ giọng nói: “Long Vương, hay là chúng †a cùng nhau lên?”
Còn nếu Diệp Lâm định rút lui, thì Hoàng Tiềm định sẽ bất chấp tất cả cản lại phía sau, để Diệp Lâm có thể an toàn bỏ đi.
“Không cần!” Diệp Lâm lắc đầu: “Lúc nấy tôi dạy cho anh bí quyết của long quyền, anh có hiểu chưa?”
“Cái gì?” Hoàng Tiềm sửng sốt, rồi cảm thấy căng thẳng, thầm nghĩ đây là lúc nào rồi mà nhắc đến chuyện chiến đấu lúc nãy.
Huống chị, đối thủ của hiện giờ không phải là đối thủ lúc nấy có thể so sánh.
Thấy Hoàng Tiềm vẻ mặt thất thần, Diệp Lâm lắc đầu, biết là anh ta nhớ cũng không nhớ, huống chỉ là hiểu.
“Bí quyết của long quyền là chuyển động theo ý mình, hiệu quả cụ thể tương đương với phương pháp ngũ hành.”
Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Tôi mệnh hỏa, vậy nên sẽ ra hỏa long quyền!”
“Tôi vốn định chỉ dạy anh một vài điều, để anh đi đánh với tên kia. Có điều, bây giờ xem ra vẫn là tôi tự mình lên đi.”
Hoàng Tiềm sửng sốt, thầm nghĩ với chút thực lực của mình, dù có ôn bài ngay tại chỗ cũng không kịp, thì lấy cái gì mà đi đánh với đối phương chứ?
Nào ngờ anh ta lại vì vậy mà bỏ lỡ một cơ hội tăng lên thực lực.
“Bọn mày lải nhải cái gì thế? Đừng sốt ruột, sẽ không có tên nào chạy thoát được đâu!”