Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 492: Vậy cũng tạm ổn rồi!



Diệp Lâm không hề sợ hãi, bình tĩnh mỉm cười.

Anh đã hút vào gấp đôi lượng tinh huyết một cách dễ dàng.

ít ai biết rằng, anh có một thế chất “vật chứa” đặc biệt.

Cũng chính nhờ thế chất đặc biệt có thế chứa được cả trăm dòng sông này mà Diệp Lâm đã học được tất cả các tuyệt kỹ của một trăm tù nhân trong ngục.

Với thế chất “vật chứa” như thế này, dù có học hành, chịu đựng hay hấp thụ thứ gì, anh cũng có thế tiếp nhận tất cả mà không cần tốn chút sức lực nào.

Đối với người bình thường, có thể thành thạo một hai tuyệt kĩ sẽ cần vô số nỗ lực, nhưng đối với Diệp Lâm mà nói, chuyện đó chỉ đơn giản như uống nước mà thôi.

Tại thời điểm này.

Mọi người xung quanh cũng mơ h’ô cảm thấy có điều gì đó không ổn, đồng thời nhận thấy những thay đối kì lạ giữa hai người.

Từ một Tọa Sơn Điêu ngang ngược hấp thụ tinh huyết của Diệp Lâm, đến vẻ mặt kinh hãi, cuối cùng là tiếng hét tuyệt vọng của ông ta, cho thấy thế trận đã hoàn toàn thay đổi.

Ưu thế tuyệt đối của Tọa Sơn Điêu dần dần biến thành bất lợi, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, cũng không khỏi ngạc nhiên.

“Bên đó xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao trông Tọa Sơn Điêu lại giống như muốn thoát khỏi Diệp Lâm vậy?”

“Không biết nữa! Đây là lần đều tiên tôi nhìn thấy Tam Gia hoảng loạn như vậy, thậm chí trong mắt còn có… Một tia sợ hãi!”

Không sai!

Tọa Sơn Điêu được mệnh danh là người mạnh nhất ở Phụng Thiên, không ngờ lại lộ ra một tia sợ hãi.

Mọi người đều không thể tin vào mắt mình.

Tọa Sơn Điêu đang sợ hãi ư?

Ông ta sợ cái gì vậy?

Tên nhóc họ Diệp đó sao?

“Tam Gia… Sẽ không thua chứ?”

Cuối cùng, có người lẩm bấm điều gì đó. Sau khi nói ra, ngay cả anh cũng bị sốc và cho rằng điều đó là không thế.

Người mạnh nhất Phụng Thiên làm sao có thế bị đánh bại bởi một chàng trai trẻ vô danh được?

Đúng là nực cười!

“Hút!”

Cuối cùng, Diệp Lâm đã hút đủ tinh huyết cho mình sử dụng.

Không hố là tinh huyết của cao thủ hàng đầu, sau khi dung nhập vào cơ thế, toàn thân anh dường như dâng lên một luồng sức mạnh vô tận.

Tuy nhiên, loại phương pháp tu luyện hút tinh huyết của người khác này dù sao cũng là tà môn ngoại đạo.

Diệp Lâm không muốn sử dụng nhiều.

“Vậy cũng tạm ổn rồi!”

Diệp Lâm buông tay ra.

Giờ đây, đối mặt với Diệp Lâm, ông ta có một cảm giác sợ hãi và tránh né như vừa bị rắn cắn vậy.

Thấy vậy, mọi người xung quanh càng thêm ngạc nhiên và sửng sốt.

Diệp Lâm chẳng những không bị hút vào xác ướp, mà Tọa Sơn Điêu thậm chí còn bị cắn ngược lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

“Chết tiệt!”

“Đồ khốn!”

“Tôi sẽ giết cậu!”

Đây là lần đầu tiên Tọa Sơn Điêu rơi vào tình huống thê thảm như vậy trước mặt mọi người.

Hình ảnh bất khả chiến bại trong lòng họ dường như đã vỡtan thành từng mảnh.

Sau khi Tọa Sơn Điêu hít một hơi và bình tĩnh trở lại, sự ngạc nhiên và sợ hãi trong mắt ông ta cũng dần dần tiêu tan.

Một lần nữa lấy lại tinh thần, cặp lao lưỡi liềm chợt lóe sáng.

Việc hút tinh huyết của người khác chỉ là

một phương pháp tu luyện bằng đường tắt của Tọa Sơn Điêu.

Tuyệt kĩ thực sự nổi tiếng của ông ta nằm ở cặp dao lưỡi liềm trên tay.

Tọa Sơn Điêu nổi tiếng giang hồ với ba đặc điếm độc đáo là đôi mắt, đôi chân độc đáo và vũ khí.

Khả năng quan sát đối thủ, sức mạnh đôi chân có thể đi trên núi tuyết cũng như mặt đất bằng phẳng và cặp dao lưỡi liềm vô song. Không biết bao nhiêu cao thủ đã chết dưới cặp dao lưỡi liềm đó, trở thành vong hồn chôn trong Núi Trường Bạch.

Tọa Sơn Điêu để lộ ra cặp dao ra, có ý định chặt Diệp Lâm thành từng mảnh đế trút hận!

Đối mặt với cặp pháp khí kia, Diệp Lâm không dám lơ là, lấy Cự Khuyết Kiếm ra.

Ngay khi hai người họ chuẩn bị đối đầu với nhau một lần nữa.

“Dừng lại!”

Một âm thanh từ bên ngoài truyền đến.

Theo sau là hai đội quân xếp hàng tiến vào dinh thự nhà họ Trương.