“Quân Doanh Châu, Đoạn Tử Du, nghe lệnh diệt cướp!”
Lúc nói chuyện, chiến tướng dưới trướng chiến thần Thanh châu và chiến tướng dưới trướng chiến thần Doanh Châu chia ra hai đường bao vây toàn bộ đại sảnh.
Thủ lĩnh của hai đội là con của hai đại chiến chần.
Một nam phấn chấn oai hùng. Một nữ không hề kém cạnh.
Một trong hai người còn là người quen của Diệp Lâm. Đó là Hàn Anh – con gái chiến thần Hàn Sơn Hà ở Thanh châu.
Cô ấy cũng tới đây?
Thấy vậy, Diệp Lâm hơi sửng sốt.
Có điều, Thanh Châu giáp Doanh Châu, hai bên hợp tác diệt cướp ở Phụng Thiên cũng là chuyện bình thường.
Lúc nãy anh cảm nhận được bên ngoài có vài đội người tụ tập, hóa ra là người của hai đại chiến khu đang tập họp.
“Tọa Sơn Điêu, anh giết người vô số, làm hại
cả một vùng, tội ác ngập trời. Hôm nay, Doanh Châu và Thanh châu cùng nhau hợp tác diệt cướp, trả lại cho Phụng Thiên một sự yên bình!”
“Anh còn không mau giơ tay chịu trói!” Con trai chiến thần Doanh Châu là Đoạn Tử Du lạnh giọng quát lớn, ra lệnh cho Tọa Sơn Điêu buông vũ khí đầu hàng.
Biến cổ xảy ra trong nháy mắt khiến mọi người chấn động.
“Có chuyện gì vậy? Người của chiến thần Doanh châu và Thanh châu cũng nhúng tay vào công việc bên này hả?”
“Hợp tác diệt cướp? Xem ra là thật sự rồi! Chiến thân Doanh Châu phái cả con trai của ỏng ta mà, chắc chắn là thế rồi!”
“Người của Doanh Châu và Thanh châu hợp tác, trận thế lớn thật đấy! Lần này Tọa Sơn Điêu no đòn rồi!”
Mọi người xung quanh thấy vậy đều thầm cảm thán, bày ra trận thế lớn như thế, có thế thấy được mức độ coi trọng thế nào, và cũng chỉ có Tọa Sơn Điêu mạnh nhất Phụng Thiên mới có cái đãi ngộ như vậy.
“Người của hai đại chiến thần đều tới hả?” Hoa Quốc Đống thấy vậy cũng giật mình: “Ngay cả chị cả cũng tới nữa hả?”
Anh ta thầm nghĩ có khi nào là cuộc gọi vừa rồi cuộc mình đã làm cha mình đi gọi cứu binh hay không?
Có điều, nghĩ lại thì không có khả năng lắm, dù có chắp cánh bay thì cũng không tới nhanh như vậy được.
Xem ra là còn có điều gì khác mà anh ta không biết nữa.
“Hai… hai vị tiểu chiến thần, cơn gió nối thối hai vị tới đây vậy?”
Thấy cái cảnh kia, Trương Văn Viễn cũng hoảng sợ.
Dù cho ông ta là nhà giàu số một địa phương, nhưng người ta có câu tú tài gặp được binh, có lý nói không rõ, khi đối mặt với con của hai đại chiến thần, ông ta không dám làm lơ một chút nào, vội vàng đi lên chào hỏi.
Đồng thời, trong lòng ông ta nảy lên sự khó hiếu: Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thế mời hai con của hai đại chiến thần tới giúp đỡ vậy?