Diệp Lâm đánh chết Hồng Sơn Di bằng một quyền cách không khiến bầu không khí ở hiện trường trở nên cứng lại.
Ngay sau đó, bốn phía lặng ngắt như tờ.
Ai nấy đều trợn mắt há mồm, trên mặt để lộ vẻ hoảng sợ.
“Ông ta… chết rồi hả?”
“Chắc không đâu… Hai người cách xa như vậy mà, tôi không thấy Diệp Lâm đánh trúng ông ta…”
“Có lẽ đây mới chính là cao thủ! Cách không đánh trâu hiểu không?”
“Hồng đại sư là cao thủ nước ngoài cơ mà? Cứ vậy mà bị người ta dùng ba quyền hai chân đánh chết hả?”
Mọi người nhỏ giọng bàn tán, vẫn còn có chút khó có thể tin.
Lúc này, Hắc Long đi lên đá Hồng Sơn Di ngã lăn ra đất, hừ lạnh: “Ai bảo ông kiêu ngạo hả?”
“Cái gì mà đường chủ Thanh Môn chứ? Dám đánh nhau với Long Vương chúng tôi, đúng là chán sổng rồi!”
Hồng Sơn Di bị đá ngã lăn mà vẫn cứ cứng đờ như thi thể, không còn một chút hơi thở nào.
Lúc này, mọi người mới nhận ra rằng Hồng Sơn Di Hồng đại sư chết thật rồi.
Hiện trường lập tức ‘ôn ào hẳn lên.
Rất nhiều nhân viên khách sạn chỉ mới lần đầu thấy Diệp Lâm ra tay. Ai cũng rất sợ hãi.
Bọn họ thầm nghĩ: Quả nhiên, lời đồn đều là sự thật, gia chủ mới của nhà họ Diệp đúng là sát thần!
“Hồng đại sư!”
Hứa Như Hải chạy đến bên cạnh Hồng Sơn Di, xác nhận ông ta đã chết thật rồi thì sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
“Chết rồi?”
“Chết thật rồi!”
“Mày dám giết chết đường chủ Thanh Môn! Mày thật to gan!”
Hứa Như Hải nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt cực kì khó tin. Ngay sau đó, trên mặt ông ta hiện lên vẻ vui sướng khi người gặp họa.
“Thanh Môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày! Lần này mày chết chắc rồi!”
Hứa Như Hải nghiến răng nghiến lợi nói.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.com hoặc truyen.azz.com thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
Đối mặt với sự uy hiếp của Hứa Như Hải, Diệp Lâm ngoảnh mặt làm ngơ.
“Tôi không quan tâm Thanh Môn thế nào.”
Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Chỉ là ông, ông tự lo cho mình trước đi!”
Dứt lời, Diệp Lâm thay đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi: “Ông cho rằng tôi sẽ dê dàng tha cho ông hả?”
Cái… cái gì?
Nghe vậy, Hứa Như Hải run rấy cả người.
Lúc này, ông ta chợt nhận ra rằng mình đã mất đi sự che chở của Hồng đại sư, mình sắp rơi vào trong tay thằng nhãi họ Diệp.
òng ta ngẩng đầu lên nhìn, xung quanh đa số đều là người của Long Môn. Thấy vậy, ông ta như là rơi vào trong động băng.
“Hừ, mày dám làm gì bọn tao?” Lúc này, Hứa Như Vân còn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẫn cứ ỷ rằng ở đây có đông người, Diệp Lâm sẽ không dám làm bậy.
“Tao chính là mẹ kế của mày! Đây chính là cậu cả của mày! Còn đây chính là em trai cùng cha khác mẹ của mày!”
Hứa Như Vân nói ra thân phận của ba người, định dùng tình thân buộc đối phương làm theo ý mình.
“Cút sang một bên đi!”
Diệp Lâm vung tay lên, đánh bay Hứa Như Vân cứ lải nhải không yên ra ngoài.
“A!”
Hứa Như Vân hét thảm một tiếng, bay ra xa mấy mét, vừa rơi xuống đất là định chửi ầm lên.
Kết quả là bà ta vừa mới há miệng, trong miệng dính đầy máu, vài chiếc răng hàm rơi ra.
“Mẹ!” Thấy vậy, Diệp Trạch vội vàng chạy tới bên cạnh mẹ mình.
“Tên súc sinh nhà mày! Mày dám đánh tao hả? Còn đánh mạnh tay như vậy nữa?”
Hứa Như Vân không thể tin nổi. Đáy đã là lần thứ hai bà ta bị Diệp Lâm đánh, lần sau đánh mạnh tay hơn lan trước, và lần này ngay cả răng hàm cũng bị đánh rơi sạch sẽ.
Bị con riêng đánh trước mặt nhiều người, khiến Hứa Như Vân thẹn quá hóa giận, hận không thế ăn tươi nuốt sống Diệp Lâm.
“Anh dám đánh mẹ tôi hả? Tôi liều mạng với anh!” Diệp Trạch định đứng dậy, lại bị một ánh mắt của Diệp Lâm dọa sợ đến mức trốn ra sau lưng mẹ mình.
“Tôi bị vu oan, bị nhốt vào tù, tất cả đều là do đám người mẹ kế, cậu cả và em trai cùng cha khác mẹ các người ban tặng!”
“Đừng sốt ruột, chúng ta tính số từng người một.”
Không ai có thế ngăn cản được bước chân
của Diệp Lâm anh.
Diệp Lâm vừa nói chuyện vừa nhàn nhã bước đến bên cạnh Hứa Như Hải giống như là một vị Tử Thần.
“Mày… mày định làm gì?”
Hứa Như Hải sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi ra sau, cuối cùng hai chân mềm nhũn, nqã nqồi xuốnq đất.