Thấy Diệp Lâm sắp ra tay với mình, Hứa Như Hải liền mặc kệ ánh mắt của mọi người, lập tức sợ hãi quỳ xuống đất xin tha.
“Diệp Lâm!”
“Cầu xin cậu hãy tha cho tôi một lần đi!”
“Tôi không dám gây chuyện với cậu nữa!”
“Tôi bảo đảm sau này thấy cậu đều sẽ đi đường vòng!”
“Nhà họ Hứa chúng tôi cũng sẽ dốc sức ủng hộ cậu, làm việc cho cậu!”
Hứa Như Hải của hiện giờ cực kì cung kính, trong khi trước đó lại cực kì kiêu ngạo, chắc là chỉ có đồ ngốc mới có thể tin tưởng chuyện ma quỷ của ông ta.
Khi thấy người thừa kế của nhà họ Hứa đau khổ quỳ xuống đất cầu xin Diệp Lâm tha mạng, mọi người đều cảm thấy thổn thức và bất ngờ.
Bọn họ thầm nghĩ: Vị gia chủ nhà họ Diệp này khủng bố quá đi!
“Hứa Như Hải, tôi đã tha cho ông một lần rồi!” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Lần trước tôi chỉ đánh tàn phế tứ chi của ông, chính là vì cảnh cáo ông và cho ông một bài học!”
“Nếu ông thông minh thức thời thì lẽ ra ông
nên trốn ở nước ngoài, vĩnh viễn đừng về nước!”
“Tiếc là ông còn dám trở về tìm tôi báo thù!”
“Ông đừng tưởng rằng có Thanh Môn làm chỗ dựa là có thế đấu lại tôi! ông còn kém xa lắm!”
Hứa Như Hải vội vàng giải thích: “Tôi không dám nữa!”
“Tôi sẽ suốt đêm ra khỏi Yến Kinh, đi nước ngoài, vĩnh viễn không trở về nữa…”
Diệp Lâm lạnh giọng nói: “Muộn rồi!”
Nghe vậy, Hứa Như Hải ngẩng đầu, thấy trên mặt Diệp Lâm hiện lên vẻ tàn nhẫn thì sợ tới mức hồn vía lên mây.
“Đừng… đừng giết tôi… tha mạng cho tôi đi…”
Hứa Như Hải sợ tới mức tiếu ra quần, liên tục cầu xin.
Thấy cầu xin Diệp Lâm không được, ông ta dời mục tiêu sang Hoa Quốc Đống.
“Hoa nha nội! Cậu chính là nhân viên phủ Thuận Thiên!”
“ở đây có kẻ muốn giết người, cậu có quản hay không?”
“Cứu mạng đi!”
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống đang đứng xem trò hay lập tức sửng sốt.
Anh ta không ngờ rằng Hứa Như Hải lại ném vấn đề cho mình.
Nhưng mà Diệp Lâm chính là sư phụ của mình!
Đừng nói là Hoa Quốc Đổng chỉ treo một chức vị trong phủ Thuận Thiên, cho dù Hoa Quốc Đổng có là phủ doãn phủ Thuận Thiên thì cũng không thể đứng về phía người ngoài mà đi giúp đỡ Hứa Như Hải.