“Đúng vậy!” Mọi người nghe vậy cũng sôi nổi lên tiếng phụ họa: “Diệp tiên sinh, tuy rằng chúng tôi không rõ ràng tình huống cụ thế thế nào, nhưng mà với cái loại so tài không công bằng kia, chúng ta vẫn nên không đồng ý thì tốt hơn.”
“Hoặc là 1vs1 công bằng so tài một trận. Hoặc là không cần so tài nữa”
Tần Tuyết Dung cũng nói thêm: “Anh có thể dùng lý do trên để từ chối khiêu chiến, sau đó đưa ra yêu cầu ứng chiến là chỉ so một trận”
“Không căn thiết” Diệp Lâm không hề sợ hãi: “Với Tôi thì đánh một trận và đánh mười trận không có gì khác nhau cả”
“Nếu bảy thị muốn đánh thì cứ đánh thôi. Tôi sẽ đánh một hơi cho bọn họ chịu phục, để tránh sau này bọn họ đi tìm tôi gây ầm ĩ nữa”
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều giật mình.
Mọi người không biết Diệp Lâm lấy tự tin từ đầu ra mà dám đi tiếp nhận khiêu chiến của bảy thị cổ võ.
Có điều, Diệp Lâm đã nói vậy rồi, mà với hiểu biết của bọn họ về Diệp Lâm, bọn họ không đi khuyên nữa, chỉ có thể chúc Diệp Lâm may mắn thôi.
“Vậy chúng tôi chúc Diệp tiên sinh sẽ chiến thẳng trở về!”
Mọi người sôi nổi nâng ly.
Tân Tuyết Dung thấy vậy thì bất đắc dĩ cười khổ.
“Nếu anh cứ muốn ứng chiến cho được, thì tốt nhất là nên đi thăm quan chủ Bạch Vân Quan trước.”
Tần Tuyết Dung tiếp tục nói: “Bởi vì địa điểm quyết chiến là Bạch Vân Quan, Yến Kinh. Khi ấy, các đạo trưởng trong Bạch Vân Quan sẽ giữ chức trọng tài”
“Trong Bạch Vân Quan có khá nhiều cao nhân thực lực cực kì cao vào đời”
“Đến lúc ấy, nếu anh có gặp bất cứ bất công hoặc nguy hiểm nào thì có lẽ bọn họ sẽ ra tay giúp đỡ”
“Vậy nên anh phải giữ một mối quan hệ tốt với bọn họ”
Bạch Vân Quan hả?
Diệp Lâm gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ rồi: “Đến lúc đó rồi nói sau.”
Sau khi ăn xong bữa cơm, cả đám người đều tách ra.
“Tôi đưa cậu về nhà” Diệp Lâm chuẩn bị đưa Susan về nhà.
Trong khoảng thời gian qua, mình vì quá bận rộn nên chưa có nhiều thời gian đi cùng Susan.
“Được thôi!” Susan vui vẻ đồng ý.
Lúc đưa Susan đến cửa tiểu khu, Susan đang do dự có nên mời Diệp Lâm vào nhà chơi hay không...
Ngay lúc này, một chiếc xe điện chạy như bay đến.
“San San, sao bây giờ con mới vẽ hả?” Một người phụ nữ trung niên cố ý dùng đầu xe đẩy Diệp Lâm ra Bà ta chính là mẹ của Susan.
“Mẹ làm gì vậy?” Susan cảm thấy khó hiểu vẽ hành vi của mẹ mình: “Cậu ấy đang là ông chủ của con đấy!”
Trước đây mẹ ghét bỏ Diệp Lâm mới ra tù. Bây giờ Diệp Lâm đã lắc mình thay đối thành ông chủ của mình, sao mẹ vẫn mang thái độ gay gắt như thế chứ?
“Ông chủ gì hả?” Bà Tô khinh thường nói: “San San, con chưa biết hả, cái công ty nhỏ xíu kia của con sắp đóng cửa rồi!”
“Mẹ đang nói bậy gì vậy?” Susan vừa bất ngờ vừa giận dữ.
“Mẹ nói bậy hả?” Bà Tô cười lạnh: “Nghe nói các đại lão trong thương hội Yến Kinh đã hợp tác với nhau để lật đổ cậu ta! Con thử hỏi cậu ta xem có phải là như vậy không?”
“Mẹ nghe tin tức mà, sao có thể sai được chứ?”
“Hừ, một tên tù nhân cải tạo mới vừa ra tù mà đi mở công ty, đúng là không biết tự lượng sức mình!”
“Con gái ngoan, ngày mai con đi từ chức đi, để tránh bị liên luỵ”