Bà Tô vốn dĩ cảm thấy vui vẻ tự hào, gặp ai cũng khoe vài câu khi con gái mình trở thành thư ký của tổng giám đốc.
Kết quả bà ta còn chưa vui vẻ được bao lâu thì đã hay tin công ty con gái đang bị thương hội Yến Kinh và bị các đại lão thương nghiệp hợp tác với nhau chèn ép đến mức sắp phá sản.
Vậy nên lúc nhìn thấy Diệp Lâm, thái độ của bà Tô mới vừa ra tù như cậu thì có tiền đồ gì chứ? Đi mở công ty thì công ty cũng bị phá sản!”
“Cái này gọi là đức không xứng vị, tất có tai hoạt Cậu xui xéo thì mặc kệ cậu, chỉ là đừng có làm liên lụy đến con gái tôi!”
Thấy mẹ càng nói càng quá đáng, Susan vội vàng kéo mẹ sang một bên, cãi lại: “Mẹ bớt nói vài câu đi, công ty bọn con có bị gì đâu!”
“Hừ, con đừng lừa mẹ, mẹ nghe nói hết rồi!” Bà Tô đắc ý nói: “Có chỗ nào tin tức nhanh nhạy như đường phố bọn mẹ không?”
Đồng nghiệp của bà Tô là các bác gái nhiệt tình trên đường phố. Đừng nói là chuyện lớn như một công y bị tẩy chay và chèn ép, cho dù là chuyện nhỏ như heo mẹ nhà ai sắp sinh con thì bọn họ cũng biết rõ như lòng bàn tay.
“Con gái ngoan, con đừng bị cậu ta lừa, ngày mai lập tức từ chức cho mẹ!” Bà Tô hết lòng khuyên nhủ.
Susan mặc kệ mẹ mình, đi đến trước mặt Diệp Lâm, nói: “Diệp Lâm, thật xin lỗi, cậu đừng nghe mẹ tôi nói lung tung, tôi sẽ không từ chức”
“Tôi sẽ cùng sống cùng chết với công ty!”
“Con bé ngốc này!” Nghe vậy, bà Tô bắt đầu phàn nàn: “Thằng nhãi kia bỏ bùa con hả gì mà con không rời xa cậu ta được?”
“Nếu ngày mai con không từ chức thì sau này đừng bước vào cái nhà này nữa!”
“Mẹ là mẹ ruột của con, mẹ sao có thể hại con?”
Nghe hai mẹ con nhà họ Tô cãi nhau, Diệp Lâm rất là bất đắc dĩ.
Có điều, gần lợi xa hại vốn dĩ là chuyện bình thường,
Nể mặt Susan, Diệp Lâm tất nhiên sẽ không đi so đo với loại người như bà Tô.
“Không sao, cậu đi vào nhà đi” Diệp Lâm nói: “Vừa lúc dạo này công ty không có chuyện cần làm, tạm thời cho cậu nghỉ ngơi vậy”
Nghe vậy, Susan giật mình, hiểu lầm: “Cậu muốn đuổi việc tôi hả?”
“Không có, cậu đừng nghĩ nhiều” Diệp Lâm nói: “Chờ đến ngày thương hội mới mở ra, cậu hãy đi làm”
Rốt cuộc thì mấy ngày tới, Diệp Lâm còn phải chuẩn bị ứng chiến với bảy thị cổ võ, không thể đi công y,cũng không cần thư ký Susan, dứt khoát cho cô, nghỉ phép vậy.
“Vậy được rồi” Susan gật đầu, nghe theo sắp xếp của Diệp Lâm.
Sau khi hai người tách ra, trên đường đi lên nhà, bà Tô vẫn cứ lải nhải với con gái.
“Ngày mai nhớ từ chức đấy nhé!”
“Từ chức từ chức rồi ạ!”
“Nói bừa! Mẹ nghe hết cả rồi! Cậu ta bảo con nghỉ ngơi vài ngày, chứ con có từ chức đâu? Mấy ngày nghỉ cũng phải trả lương mới được đấy!”
Hai mẹ con về đến nhà.
Ông Tô đang ngồi đọc báo, thấy con gái thì lập tức cười đứng dậy, nói: “Chúc mừng con gái!”
Chúc mừng cái gì?
Susan không hiểu ra sao, vui mừng ở đâu ra mà chúc mừng?
Ông Tô cầm tờ báo, vui vẻ nói: “Chúc mừng công ty con sắp mở thương hội mới, báo đăng tin tức luôn rồi!”
Thương hội mới?
Nghe vậy, bà Tô chợt nhớ tới lúc nãy Diệp Lâm có nói một câu như vậy, còn bảo con gái khi nào mở thương hội mới thì hãy đi làm.
“Thương hội mới gì vậy?” Bà Tô tò mò giật tờ báo lại xem.
Ông Tô nói: “ Thì là cậu bạn học của con gái chúng ta, bây giờ đang là ông chủ của con gái đấy! Cậu ta mượn sức một đám đại lão, muốn lập nên một thương hội mới để đối phó với thương hội cũ”