Lữ Đạo Hiên vừa ra khỏi đại điện liền phát hiện dù hôm nay Bạch Vân Quan đóng cửa từ chối tiếp khách thì xung quanh vẫn rất ồn ào náo nhiệt.
“Sao đông người quá vậy?" Lữ Đạo Hiên gọi tiểu đạo sĩ lại hỏi thăm.
“Hôm nay là ngày dựng võ đài, không phải đã thông báo với bên ngoài là đóng cửa từ chối tiếp khách một ngày rồi sao?”
“Sao vẫn còn đông người vậy?”
Tiểu đạo sĩ nói: "Là do quan chủ chưa biết”
“Trận đấu hôm nay có liên quan đến thế giới bình thường và thế giới cổ võ, cả hai bên đều có rất nhiều người tới cổ vũ bên mình”
“Bọn họ vừa là khách vừa là người của hai bên, lại thêm đăng kí hết rồi, chúng tôi không tiện từ chối, đành phải cho bọn họ vào.”
Lữ Đạo Hiên vô cùng ngạc nhiên: “Tới một lần nhiều người như vậy hả?"
“Xem ra... quy mô trận chiến này không nhỏ chút nào!"
“Đúng vậy” Tiểu đạo sĩ cũng ngạc nhiên cảm thán: “Cũng chỉ có lễ hội La Thiên lăn trước mới có quy mô lớn như thế”
Lữ Đạo Hiên vốn tưởng rằng đây chỉ là một trận so đấu giải quyết ân oán cá nhân, nào ngờ hai bên lại có nhiều người như thế.
“Được rồi, truyền lệnh của tôi.." Lữ Đạo Hiên ra lệnh: "Trong trận đấu hôm nay, Bạch Vân Quan chúng ta tuyệt đối không nhúng tay giúp một bên nào.
“Thấy chết mà không cứu hả?” Tiểu đạo sĩ hỏi.
“Đúng vậy, thấy chết mà không cứu!” Lữ Đạo Hiên gật đầu.
Tiểu đạo sĩ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Trong các trận quyết đấu trước đây, trận nào Bạch Vân Quan cũng sẽ đứng giữa hòa giải, tại sao lần này lại không giúp bên nào?
Tuy rằng khó hiểu, nhưng mà tiểu đạo sĩ vẫn theo lệnh truyền lời.
Lữ Đạo Hiên đã nhận chỗ tốt của nhà họ Ninh rồi, tất nhiên là không tiện thiên vị bất cứ bên nào.
Ở trong mắt ông ta, một thẳng nhãi thế giới bình thường đi đánh với cố võ giả, nếu không có ai giúp đỡ là chắc chắn phải chết.
Nhìn mặt ngoài thì có vẻ là không giúp ai, nhưng thực tế thì đã thiên vị một bên rồi.
“Cậu yên tâm đi. Sau khi cậu chết, chúng tôi sẽ miễn phí siêu độ cho cậu."
Lữ Đạo Hiên vung ống tay áo lên, lướt nhanh đi.
Lúc này, bên ngoài cửa Bạch Vân Quan đã tụ tập. khá nhiều người biết chuyện, cố ý tới đây để xem trò hay.
“Mau xem đi! Những người đó... là cổ võ giả hả?”
Một đám người, người nào cũng đeo một thanh kiếm trên lưng, bước lên bậc thang như là đi trên đất bằng.
Người bình thường đều phải thở phì phò leo thang. bộ, còn đám người kia thì cứ ung dung bước đi như đi dạo trong sân, thướt tha nhanh nhẹn khiến người ta phải cảm thán.
Cả thân pháp lẫn tốc độ đều không phải là người thường có thể làm được.
“Bọn họ dùng kiếm!”
“Chắc bọn họ là bảy thị cổ võ cực kì nổi tiếng đấy hả?"
“Hôm nay chính là ngày bảy thị hợp tác khiêu chiến một người trẻ tuổi trong thế giới bình thường!"
Đám người bảy thị cổ võ không coi ai ra gì mà đi lướt qua đám người, đi thẳng về phía đại điện.
“Khí thế đáng sợ quá đi!"
Chỉ mới có đi ngang bọn họ, liếc bọn họ một cái thôi, mà đã khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi rồi.
Thật sự khó có thể tưởng tượng người muốn đánh nhau với đám cổ võ phải tuyệt vọng cỡ nào,
“Thật khó tin! Rốt cuộc là thần thánh phương nào dám đánh nhau với bảy thị vậy?"
“Nghe nói là họ Diệp, mới được thả ra từ trong ngục, cũng là một người giỏi đánh nhau!”
“Dù có giỏi đánh nhau hơn nữa thì chắc gì có thể đánh thắng được cổ võ giả? Hơn nữa, lăn này cả bảy thị đều hợp tác với nhau, anh ta chết chắc rồi!”
“Địa điểm quyết đấu là Bạch Vân Quan, Bạch Vân Quan tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu, nói không chừng có thể cứu anh ta một mạng."
“Dù không chết thì cũng bị đánh cho tàn phế thôi”
Lúc mọi người đang bàn tán xôn xao...
“Mau xem kia! Lại có một đám người tới nữa!”
“Wao, người cầm đầu vạm vỡ như là một con gấu nâu vậy!
“Ông ta vác cây gậy ngựa trên vai, chẳng lẽ ông ta chính là Hứa Đại Mã Bổng nhà họ Hứa thuộc núi Trường Bạch, một trong ba núi giới cổ võ hả?"
Đúng vậy, đám người mới tới là một nhà Hứa Đại Mã Bổng.
"Ồ!"
“Có khá đông người đấy chứ!”
Hứa Đại Mã Bổng nhìn lên trên núi, thấy đám người trên núi chỉ chỉ trỏ trỏ mình, giống như là đang xem khi, khiến ông ta rất bực bội.
“Mẹ nó!”
“Nếu đã nhận ra tao rồi còn dám ở trên đó chỉ chỉ trỏ trỏ nói hươu nói vượn nữa hả?”
“Lão hổ không phát uy liền coi là mèo bệnh há?”
Hứa Đại Mã Bổng vừa lên tiếng thì bên cạnh có một người đàn ông mặt đen bước lên.
“Cha, để con đi làm chết bọn họ!"
Dứt lời, anh ta định lao về phía đám người trên núi.
Anh ta chính là Hứa Phúc, Khai Sơn Hổ, một trong Tứ Hổ nhà họ Hứa.
“Lão đại! Không được giết người vô tội!" Hồ Điệp Mê thấy vậy thì vội vàng ngăn cản đứa con trai cả hung dữ: “Đây không phải núi Nãi Đầu của chúng ta, cậu đừng có gây chuyện cho tôi!"
"Cứ để tôi!"
Hồ Điệp Mê vừa ngăn cản Hứa Phúc vừa tự mình ra tay.
Vài con bướm từ trong tay bà ta bay ra, bay vòng vòng trên đầu đám người một lúc lâu.
Bướm bay tới đâu là đám người có thể ngửi được một mùi hương kỳ lạ tới đó.
Lúc đang khó hiểu, mọi người chợt phát hiện mình giống như là uống thuốc câm, không thể nói ra lời, cứ ê ê a a giống như trẻ con.
“Đại đương gia nhà tôi thích yên tĩnh. Các người im lặng một lát, đừng nói lung tung sau lưng chúng tôi”
Mọi người hoảng sợ nhìn đám người, sợ tới mức sôi nổi lùi ra sau, giống như là tránh né ôn thần vậy.
Cho đến khi đám người kia biến mất hoàn toàn.
Lúc này, mọi người mới miệng khô lưỡi khô, khôi phục tiếng nói.
“Trời ạ! Lúc nãy là sao vậy?"
“Đám người kia bá đạo quá đi! Chúng ta nói chuyện cũng không được nữa hả?”
“Cổ võ là không thể nhục, nhưng đâu có nói là không cho phép nhắc tới? Đáng sợ quá đi!”
Lúc mọi người đang sợ hãi, một đám người lại đi tới dưới chân núi.