Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 647: Kéo đến ùn ùn



“Đúng là cổ võ giả núi Sơn!"

Đám người đồ trắng báo tên tuổi với đạo sĩ Bạch Vân Quan xác thực suy đoán của mọi người ở đây.

“Đúng là tuyết trên núi Thiên, đồ trắng thướt tha!”

“Đám cổ võ giả kia có khí chất quá đi!"

“Đều là một trong ba núi của giới cổ võ, lại tốt hơn đám người ngang ngược núi Trường Bạch biết bao nhiêu luôn!”

Lúc thấy đám cổ võ giả đồ trắng hơn tuyết, trai xinh gái đẹp lễ phép mà gật đầu chào hỏi mọi người, cán cân trong lòng mọi người nghiêng hắn về một phía, yêu ghét rõ ràng khi so giữa cổ võ giả núi Trường Bạch và núi Thiên.

Sau đó, núi Côn Luân một trong ba núi giới cổ võ và môn Bặc một trong năm môn cũng lần lượt phái người tới Bạch Vân Quan.

“Quá trời quá đất rồi! Trận chiến hôm nay có hơn phân nửa giới cổ võ đều tới xem!”

“Thật sự không biết người bình thường dám tiếp thu khiêu chiến từ cổ võ giả là thần thánh phương nào nữa?”

Lúc các phe phái tụ tập tại Bạch Vân Quan, phủ Thuận Thiên và đội cận vệ Yến Kinh cũng phái rất nhiều người tới để duy trì trật tự.

Đội cận vệ Yến Kinh trông coi bên ngoài. Phủ Thuận Thiên trông coi bên trong.

Lúc này, thống đốc Hoa Quân Dương của phủ Thuận Thiên đang bận rộn bên trong Bạch Vân Quan. Ông ta phát hiện Bạch Vân Quan rất lớn, lần này lại có rất nhiều người tới xem, đám người mà mình dẫn theo có chút trứng chọi đá, không đủ dùng,

Trùng hợp là lúc này ông ta nhận được một cuộc gọi quan trọng.

“Quân Dương, nghe nói phủ Thuận Thiên của ông, phụ trách trật tự và an toàn trong cuộc tỷ thí tại Bạch Vân Quan?”

“Vậy ông hãy giúp tôi một chuyện đi... dù thế nào cũng phải giữ được mạng sống của Diệp Lâm, tuyệt đối không thể để đám cổ võ giả hại chết cậu ấy!"

Người gọi chính là chiến thần Thanh Châu - Hàn Sơn Hà, người từng kết nghĩa anh em với Diệp Lâm.

Sau khi nghe tin em trai Diệp Lâm sắp quyết chiến với bảy thị cổ võ tại Bạch Vân Quan, Hàn Sơn Hà vốn định đến cổ vũ, chỉ là có việc quân trong người, không thể muốn đi đâu thì đi.

Ông ta đành phải gọi điện thoại cho thống đốc Hoa Quân Dương của phủ Thuận Thiên, nhờ Hoa Quân Dương giúp đỡ trông coi, để tránh xảy ra ngoài ý muốn.

“Hàn chiến thần!” Hoa Quân Dương cười khổ nói: “Chắc là ông cũng biết con trai tôi là đồ đệ của Diệp Lâm. Không cần ông nói, phủ Thuận Thiên chúng tôi tất nhiên là đứng bên phía Diệp Lâm rồi”

“Có điều, trận đấu lần này đều là cao thủ giới cổ võ, tương đương với thần tiên đánh nhau, đám thị vệ cấp dưới của tôi không thể giúp được gì nhiều."

Hàn Sơn Hà nói: "Ông là thống đốc phủ Thuận Thiên, thân phận hơn người, nếu lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ông cứ đứng ở đấy, xem ai còn dám ra tay nữa không?”

“Dù cổ võ giả có mạnh hơn nữa, thì cũng không được phép làm bậy khi đối mặt với quan chức triều đình, ở ngay dưới chân thiên tử”

Hoa Quân Dương cảm thấy không chắc lắm: “Hi vọng lúc ấy bọn họ có thể nể mặt tôi”

“Tóm lại, Diệp Lâm là em trai của ông, cũng là ân nhân của tôi, tôi sẽ dốc sức bảo vệ cậu ấy. Ông cứ yên tâm đi”

Sau khi tắt điện thoại, Hoa Quân Dương cảm thấy rối loạn cả lên.

Ông ta đi ra bên ngoài Bạch Vân Quan, gặp mặt chỉ huy sứ Kim Lũ Y của đội cận vệ Yến Kinh.

“Kim đại nhân, cô là người mạnh nhất ở đây, nếu lát nữa chỗ tôi có xảy ra vấn đề gì thì nhờ cô lập tức dẫn người đi chỉ viện tôi”

Kim Lũ Y nghiêm mặt nói: “Hoa thống đốc cứ yên tâm đi, ông có thể gọi tôi bất cứ lúc nào”

Sau khi nói chuyện với Kim Lũ Y xong, Hoa Quân Dương mới có một chút yên lòng, quay lại bên trong Bạch Vân Quan.

Hoa Quân Dương vừa đi không được bao lâu, Kim Lũ Y liền phát hiện lại có thêm vài vị khách không mời mà đến.

Người đàn ông dẫn đầu ăn mặc xa xi, hút xì gà, mái tóc vuốt ngược. Phía sau anh ta là một đám vệ sĩ, rong đó có không ít cao thủ cấp bậc tông sư.

“Kim đại nhân?"

“Rất vui khi gặp cô!”

Kim Lũ Y mới vừa nhìn về phía đám người, thì người đàn ông mái tóc vuốt ngược kia đã cất bước đi về phía cô.

“Anh là ai vậy?” Kim Lũ Y nhíu mày hỏi.

Anh ta cười nói: "Hoàng Kim Bưu đến từ Đông Hải!"

Hoàng Kim Bưu?

Nghe vậy, mọi người xung quanh đều giật mình, liếc mắt sang nhìn liên tục.

Có lẽ anh chưa từng đi Đông Hải, nhưng anh chắc chắn là từng nghe thấy tên tuổi của Hoàng Kim Bưu.

Anh ta chính là ông chủ chợ đen cực kì nổi tiếng!

“Hoàng Kim Bưu?” Kim Lũ Y hơi thay đổi sắc mặt: “Anh chính là ông chủ chợ đen?”

“Không dám!” Hoàng Kim Bưu cười nói: "Chợ đen thành phần phức tạp, tôi chỉ là ông chủ mặt ngoài che giấu tai mắt thôi.”

“Lần này ông chủ Hoàng tới đây không chỉ đơn giản là vì xem một trận đấu thôi, đúng không?”

Kim Lũ Y từng dọn sạch chợ đen Lê Viên, vậy nên kết thù với đám người chợ đen, thậm chí còn bị bọn họ ám sát.

Cô nghỉ ngờ lăn này Hoàng Kim Bưu đến đây là vì mình.

“Ha ha!” Hoàng Kim Bưu cười nói: “Sau khi trận đấu kết thúc, tôi xin phép được mời Kim đại nhân một bữa cơm, Kim đại nhân có vui lòng đồng ý không?”

“Trước đó giữa hai bên chúng ta có chút hiểu lầm. Tôi hi vọng có thể xóa bỏ hiểu lầm trong bữa cơm hôm nay”

Kim Lũ Y từ chối thẳng thừng: “Tư tưởng khác nhau là rất khó hợp tác”

“Tôi không có hứng thú ăn cơm với loại người như anh, cũng sẽ không thỏa hiệp với anh bất cứ điều gì Anh đừng có nằm mơ nữa!”

“Về chợ đen Lê Viên, tôi sẽ điều tra đến cuối cùng, bắt hết những kẻ làm trái pháp luận ra công lý!”

Nghe vậy, Hoàng Kim Bưu liền thay đổi sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi.

Đám vệ sĩ phía sau anh ta lập tức đi lên một bước.

Cùng lúc đó, đội cận vệ Yến Kinh cũng nhanh chóng tụ tập lại đây.

Hai bên đối chọi gay gắt, chạm vào là đánh ngay.

Một lúc lâu sau, Hoàng Kim Bưu phất phất tay, ra hiệu cho người của mình lùi ra.

“Kim đại nhân dứt khoát thật đấy! Còn cá gan dạ nữa!”

“Vậy chúng ta ai có chí nấy, tự bằng bản lĩnh đi!”

Dứt lời, Hoàng Kim Bưu cười lạnh bỏ đi.

“Đại nhân!" Phó quan Ân Hồng Trang đi lên hỏi:

“Có cần phái người theo dõi bọn họ không?”

“Không cần!” Kim Lũ Y lắc đầu: "Tạm thời làm tốt chuyện trước mắt đi”

Mãi cho đến khách khứa lục tục vào bàn, cửa lớn Bạch Vân Quan đóng kín lại, đội cận vệ Yến Kinh tuần tra bên ngoài mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

“Hầy... may là không xảy ra vấn đề gì” Ân Hồng Trang nhìn lên trên núi: “Chắc là sắp bắt đầu quyết đấu rồi, thật sự muốn đi xem, nhất định là rất xuất sắc!"

Kim Lũ Y nói: "Chờ lát nữa bận xong bên này, cứ để tôi ở đây trông là được. Cô hãy dẫn một đội đi vào bên trong tuần tra, nhân tiện giúp đỡ phủ Thuận Thiên duy trì trật tự.”

“Vừa lúc khi nấy Hoa thống đốc tìm tôi, hi vọng chúng ta có thể phối hợp với công việc bên trong của bọn họ. Chờ lát nữa cô dẫn người đi, nếu có chuyện thì hãy báo ngay cho tôi biết.”

“Cảm ơn đại nhân!” Ân Hồng Trang cực kì vui vẻ, rốt cuộc có thể đi vào bên trong Bạch Vân Quan nhìn thấy cuộc tỷ thí cổ võ.

“Không biết lần này là thần thánh phương nào dám so tài với đám cổ vỡ? Tôi sẽ thay mặt đại nhân đi xem!”