Một người một rồng giống như kỳ phùng địch thủ, tài giỏi gặp tài giỏi, khiến người đứng xem là Tân Tịch Dao dù có xem không hiểu, cũng có thể xem cho vui, cực kì đã ghiền.
“Nếu tôi cũng có thể lợi hại như vậy thì tốt rồi..."
Tân Tịch Dao không nhịn được mà nổi tiếng hâm mộ, đồng thời càng thêm quyết tâm bái sư.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong khoảnh khắc, trận đấu giữa Diệp Lâm và rồng âm lại qua ba chiêu.
Khác với sinh vật bình thường, rồng âm cũng có trí tuệ.
Sau khi đánh nhau được một lát với Diệp Lâm, nó chợt cảm thấy có một chút không ổn.
Mình tăng tốc, đối phương cũng tăng tốc.
Mình tăng gấp đôi lực lượng, đối phương cũng tăng lực lượng theo mình
Dường như thực lực của đối phương tùy theo bên mình, lúc nào cũng cân bằng hai bên.
Vậy nên quyền phong của Diệp Lâm lúc yếu lúc mạnh, mơ hồ không rõ.
Rồng âm đần đần phản ứng lại rồi nổi điên lên.
Nếu có thể mở miệng nói chuyện thì nó nhất định sẽ mắng thành tiếng: Mày coi tao là thứ để đánh thăng cấp đấy hả?
Rồng âm không ngờ mình lại trở thành kẻ bồi luyện của Diệp Lâm. Nó thẹn quá hóa giận, giận dữ gầm lên.
Rồng âm bay lên cao lần nữa, chuẩn bị bỏ lại Diệp Lâm, không chơi cùng Diệp Lâm nữa.
“Muốn chạy hả?”
Diệp Lâm thấy vậy thì cũng không ngăn cản, để mặc cho nó biến mất khỏi tăm mắt của mình.
“Tốt quá đi, con ác long kia bị anh Diệp đánh chạy rồi!" Thấy vậy, Tân Tịch Dao không nhịn được hoan hô thành tiếng, cho rằng Diệp Lâm đánh thắng rồi
Còn Lục Cảnh Sinh thì lại buồn bực nói: “Tốt cái gì mà tốt, chúng ta đến đây để giết rồng, để con ác long kia chạy thì thôn xóm xung quanh lại phải gặp. nguy hiểm nữa rồi!"
“Ơ?" Tân Tịch Dao lập tức hiểu ra: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Nghĩ đến tổ trạch nhà họ Tân cũng ở gần đây, Tần Tịch Dao càng thêm hoảng loạn.
“Anh Diệp, anh mau nghĩ cách đi!” Giờ phút này, Diệp Lâm nhìn ra xa xa, mỉm cười: "Nó chạy không thoát đâu!"
Đúng lúc này, mọi thứ xung quanh đều đột nhiên thay đổi.
Hướng mà rồng âm bỏ chạy có vài cột sáng phóng thắng lên trời, giống như là trụ trời bao vây rồng âm, khiến rồng âm không thể chạy thoát.
Cột sáng tạo thành nhà giam rắn chắc có thế nhìn thấy bằng mắt thường.
Cho dù rồng âm có lăn lộn thế nào thì cũng không thể thoát ra.
“Thúc Long Chú?”
Giờ phút này, đám người Hoa Sơn đang chạy qua đây thấy vài cột sáng phóng lên cao và tiếng rồng âm rít gào giận dữ thì đều dừng bước nhìn lên.
“Là Thúc Long Chú trong Đồ Long Thuật?” Thiên Cơ Tử giật nảy mình, bấm tay suy tính xem phía trước là thần thánh phương nào mà có thể dùng ra tuyệt kỹ như thế.
Nhưng mà tính tới tính lui, Thiên Cơ Tử cảng thêm ngạc nhiên, lầm bẩm: “Không thể nào! Sao lại là cậu ta được chứ?”
"Ông nội, là ai vậy ạ?” Cháu trai Ngô Nhạc tò mò hỏi.
Thiên Cơ Tử lắc đầu, vẫn mang vẻ khó tin nổi.
“Chẳng lẽ trên đời vẫn còn đại sư chém rồng hay sao?“ Chưởng giáo Hoa Sơn và đám trưởng lão đều rất giật mình.
Không ngờ Đồ Long Thuật vốn dĩ đã thất truyền lại đột nhiên thấy ánh mặt trời tại Tăn Lĩnh!
“Đây chính là Đồ Long Thuật trong truyền thuyết đấy hả? Còn mạnh hơn cả kiếm trận của Hoa Sơn chúng ta nữa?” Liêu Trác Xuyên rất chấn động.
Kiếm trận Hoa Sơn của bọn họ không thể bao vây rồng âm, vậy mà Thúc Long Chú lại có thể dễ dàng làm được.
Không biết là thần thánh phương nào đột nhiên ra tay?
Liêu Trác Xuyên nhìn mà hâm mộ, rất mong mình cũng được như vậy.
“Mau qua xem đi!”
Chưởng giáo Hoa Sơn hồi hồn, lập tức bay lên phía trước.
“Xem là cao nhân phương nào đột nhiên ra tay giúp Hoa Sơn chúng ta bắt con nghiệt súc kia!"