Giờ phút này, Lục Cảnh Sinh và Tân Tịch Dao đang đắm chìm trong uy lực cực mạnh của “Thúc Long Chú", cảm thán mãi không thôi
“Tôi còn tưởng rằng con ác long kia chạy trốn rồi chứ! Hóa ra tất cả đều năm trong lòng bàn tay chiến thần! Lợi hại quá đi!" Lục Cảnh Sinh chấn động từ tận đáy lòng.
Còn Tân Tịch Dao thì có cảm giác cột sáng giống như là thiên lao nhốt kín con ác long kia ở bên trong, khiến nó không thể thoát thân được.
“Trời ạ... quá là không thể tưởng tượng rồi..."
Tân Tịch Dao lấy điện thoại ra muốn quay lại đăng lên mạng xã hội, kết quả phát hiện nhìn bằng đôi mắt và nhìn qua màn hình là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Lúc này, cô mới chợt nhớ đến tối qua Diệp Lâm nói thiết bị điện tử không thể nào bắt được sự tồn tại của trình tự cao hơn.
Dù là con rồng khổng lồ trước mắt hay là cột sáng bốn phía đều không nhìn thấy qua màn hình điện thoại.
Dù là chụp ảnh hay là quay video đều là như vậy.
“Haizz, đáng tiếc..." Tân Tịch Dao có chút tiếc nuối thở dài.
Nếu không thể lưu lại "chứng cứ” thuyết phục, chỉ dựa vào lời nói là sẽ không có ai tin cảnh tượng chấn động thế này.
“Đúng là Thúc Long Chú rồi!"
Lúc này, đám người Hoa Sơn cũng lục tục chạy đến hiện trường, cũng lên tiếng cảm thán từ tận đáy lòng.
“Cho hỏi là vị cao nhân nào đang ra tay vậy?” Chưởng giáo Hoa Sơn ôm quyền nhìn xung quanh tìm kiếm cao nhân: “Có thể xuất hiện gặp mặt không?”
Có điều, ông ta nhìn quanh một lúc lâu mà chỉ thấy ba người Diệp Lâm.
“Sao lại là anh?” Liêu Trác Xuyên nhìn thấy Diệp Lâm, có thể nói là kẻ thù gặp mặt đỏ hết cả mắt: “Sao anh lại ở đây hả?”
Cháu trai Ngô Nhạc của Thiên Cơ Tử nhìn thấy Diệp Lâm thì nhớ lại vẻ mặt ngạc nhiên lúc nãy của ông nội, vô thức hỏi ra: “Anh Diệp, là anh dùng Thúc Long Chú đấy hả
“Không thể nào!" Không đợi Diệp Lâm trả lời, Liêu Trác Xuyên đã cười lên tiếng trước: "Đó chính là Đồ, Long Thuật đã thất truyền từ lâu. Với cái tuổi của anh ta, chắc là nghe cũng chưa nghe thấy thì làm sao mà biết được?”
Dứt lời, Liêu Trác Xuyên nhìn về phía Ngô Nhạc. với ánh mắt khinh thường, như là đang nói: Cháu trai Thiên Cơ Tử cái gì chứ? Sao có thể nói ra lời ngu xuẩn như vậy?
Liêu Trác Xuyên suy bụng ta ra bụng người, cho rằng ngay cả mình còn phải nghe các trưởng lão Hoa Sơn trò chuyện mới biết được trên đời này từng tồn tại một loại năng lực khó tin là Đồ Long Thuật.
Diệp Côn Lôn cũng bằng tuổi mình thì sao có thể biết được loại tuyệt học thất truyền kia?
Chắc là có cao nhân đang âm thầm ra tay, vì nể mặt Hoa Sơn nên mới bắt nhốt con rồng âm kia.
Thật ra thì không chỉ có Liêu Trác Xuyên cho rằng như vậy, mà ngay cả Tàng Kiếm Thượng Nhân cũng thấy sốc khi gặp Diệp Lâm.
Ông ta thầm nghĩ: Chẳng lẽ là vị đại năng kia âm thầm ra tay dùng Thúc Long Chú bắt nhốt con rồng âm kia?
Phản ứng đầu tiên của Tàng Kiếm Thượng Nhân là đổ hết tất cả trước mất lên người vị đại năng đứng sau Diệp Lâm, chứ không phải là bản thân Diệp Lâm.
Rốt cuộc thì đây chính là Đồ Long Thuật thất truyền đã lâu. Với tuổi tác của Diệp Lâm, dù có cao nhân truyền thừa thì cũng không thể nào nắm giữ được.
“Diệp Côn Lôn!" Ngay sau đó, Liêu Trác Xuyên nói bằng giọng điệu không phục: “Tôi rốt cuộc đã nghĩ thông suốt rồi, hôm qua anh thẳng tôi là vì thần binh trong tay anh, chứ không phải vì thực lực của anh!”
“Tôi thừa nhận Du Long kiếm của tôi không bằng thanh thần binh của anh. Nhưng mà nó không có nghĩa là tôi không bằng anh!”
Nếu chỉ so về quyền cước thì chắc chẩn là anh không phải là đối thủ của tôi!"
Hôm qua thua trong tay Diệp Lâm, Liêu Trác Xuyên rất không phục, dọc theo đường đi đều nghĩ vẽ trận chiến hôm qua.
Cuối cùng, anh ta kết luận rằng đối phương thẳng nhờ binh khí.
Hôm nay gặp lại Diệp Côn Lôn, Liêu Trác Xuyên rất muốn khiêu khích cho Diệp Côn Lôn ra tay tỷ thí quyền cước với mình.