Kim Lũ Y nghe vậy thì không nhịn được gỡ tấm chắn từ trên tường xuống xem.
“Nặng quá!”
Kim Lũ Y suýt nữa làm rơi tấm chắn.
Tấm chẩn nặng nề nên xuống mặt đất.
Kim Lũ Y giật mình, thầm đoán tấm chắn này nặng ít nhất mấy trăm cân, người bình thường là xách không nổi.
Kim Lũ Y chỉ có thể miễn cưỡng xách lên, chứ không thể dùng để đánh nhau trong thời gian dài.
"Đã có bảo vật thế này rồi.." Kim Lũ Y hỏi: “Vì sao lần trước trong thành phố có đêm trắng lại không lấy ra đánh yêu vật?”
Tư Đồ Nhật Thăng cười khổ nói: “Vẫn là câu nói kia, không ai có thể sử dụng tấm chắn và đèn trường minh, cho dù có xách ra ngoài cũng không có hiệu quả."
“Không biết sở trưởng mới nhậm chức nhà ta có thể kích hoạt hai bảo vật đó hay không?”
Kim Lũ Y có chút hứng thú với tấm chắn, tò mò hỏi: "Tấm chẩn này có chỗ nào đặc biệt mà có thể cắn nuốt tất cả yêu ma quỷ quái vậy? Thật sự thần kỳ như thế hả?”
Nghe vậy, Tư Đồ Nhật Thăng chỉ lên mặt trước của tấm chắn, bên trên có điêu khắc một con thú sống động có chiếc sừng nhọn hơi nhô lên, cực kì sắc bén.
“Kim đại nhân, cô biết nó không?"
Kim Lũ Y nhìn thoáng qua rồi lắc đầu: "Bình thường trong cung điện đại trạch đều sẽ điêu khắc mấy loại tương tự? Trông hơi quen, nhưng không rõ lắm”
“Đây là quái vật gì hả?”
Tư Đồ Nhật Thăng nói: “Đây không phải là quái vật, mà là một trong các thụy thú của Đại Hạ, tên là Giải Trữ"
“Giải Trĩ?” Kim Lũ Y hơi giật mình.
Tư Đồ Nhật Thăng tiếp tục nói: "Giải Trĩ là thần thú có trí tuệ rất cao, biết nói tiếng người, có nhân tính, biết phân biệt đúng sai thiện ác, ngoài cửa ba bộ cũng có điêu khắc hình Giải Trĩ, đại biểu cho dũng mãnh và công chính”
“Ồ..” Nghe Tư Đồ Nhật Thăng giới thiệu xong, Kim Lũ Y có thêm vài phần hiểu biết về thần thú.
Tư Đồ Nhật Thăng chỉ vào tấm chắn, nói tiếp
“Nghe nói trong tấm chấn có phong ấn một sợi thần hồn của Giải Trĩ, có thể uy hiếp bọn trộm cướp, cắn nuốt tất cả yêu tà”
“Chỉ có người mang tinh thần bất khuất và thật sự công chính nghiêm minh mới được Giải Trĩ tán thành và phát uy tối đa uy lực của tấm chắn”
Nghe vậy, Kim Lũ Y nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Nếu thật sự như vậy thì người bình thường không dùng tấm chẩn được là phải rồi
Bởi vì là con người thì sẽ có lòng riêng, từ xưa đến nay có mấy người có thể thật sự công chính nghiêm minh, tỉnh thần bất khuất cơ chứ?
Kim Lũ Y vuốt nhẹ mặt trước tấm chẩn với vẻ kính sợ
“Trời ạ!" Bàn tay Kim Lũ Y đột nhiên bị góc nhọn của Giải Trĩ đâm thủng: “Bén quá đi!"
Kim Lũ Y vội vàng rụt tay lại. Lúc này, một giọt máu rơi xuống khuôn mặt hung dữ của Giải Tí, trượt theo hoa văn điêu khắc, lọt vào trong miệng Giải Trĩ.
Trong khoảnh khắc, Kim Lũ Y cảm thấy trước mắt mơ hồ, đôi mắt Giải Trĩ trên tấm chắn đột nhiên phiếm đẻ, giống như là thức tỉnh
Thấy vậy, Kim Lũ Y giật nảy mình, không biết mình có nhìn lầm hay không?
Cô vừa định hỏi Tư Đồ Nhật Thăng có thấy điểm khác thường mới vừa rồi trên tấm chắn hay không thì có người đi từ bên ngoài vào báo tin: "Kim đại nhân, Tư Đồ đại nhân, sở trưởng đại nhân tới rồi, anh ấy gọi mọi người ra chính điện gặp mặt”
"Ồ, sở trưởng tới rồi hả?” Nghe vậy, Tư Đồ Nhật Thăng lộ vẻ vui mừng: "Kim đại nhân, chúng ta mau đi thôi”
Dứt lời, Tư Đồ Nhật Thăng bảo Kim Lũ Y xách tấm chắn treo lên tường: “Tôi xách không nổi, làm phiền Kim đại nhân”
Kim Lũ Y xách tấm chẵn nặng nề trả lại chỗ cũ, rồi lại bốn mắt nhìn nhau với Giải Trĩ trên tấm chắn.
Một màn quỷ dị ban nấy lại xảy ra.
Kim Lũ Y dường như thấy đôi mắt Giải Trĩ phiếm đồ.
“Kim đại nhân, đi mau đi!" Tư Đồ Nhật Thăng giục thêm lần nữa.
Kim Lũ Y lắc đầu, không nghĩ gì nhiều, quay người đuổi kịp bước chân Tư Đồ Nhật Thăng, ra khỏi điện phía sau.
“Chắc sở trưởng là người trẻ tuổi chém giết vạn yêu hôm xảy ra đêm trắng” Tư Đồ Nhật Thăng nhớ lại dáng người anh dũng ngày ấy của Diệp Lâm.
“Ông Tư từng gặp sở trưởng rồi hả?” Kim Lũ Y tò mò hỏi thăm.
“Ừ, từng gặp một lăn” Tư Đồ Nhật Thẳng nói: "Tôi xin điều đến đây vì cậu ấy. Nghe nói cậu ấy là truyền nhân của sở trưởng trước đây, trong người có mang hồn kỳ lân, chắc là cậu ấy có thể dùng được đèn trường minh và tấm chắn”
Nghe Tư Đồ Nhật Thăng lái nhái liên tục về sự lợi hại của sở trưởng mới nhậm chức, Kim Lũ Y nảy sinh lòng tò mò, không biết sở trưởng được Tư Đồ Nhật Thăng khen mãi không dứt là thần thánh phương nào?
Sắp nhìn thấy mặt thật Lư Sơn rồi!
Kim Lũ Y rất là mong chờ.
Hai người nhanh chóng ra tới chính điện.
“Lại đây nè!” Hầu Quán Quân vẫy tay gọi hai người: “Vậy là đến đông đủ hết rồi!"
Tư Đồ Nhật Thăng nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Diệp Lâm, vui mừng nói: “Quả nhiên là cậu!"
Dứt lời, Tư Đồ Nhật Thăng đi thẳng tới trước mặt Diệp Lâm, khom người chào hỏi: “Gặp mặt Diệp sở trưởng!"
“Diệp sở trưởng?” Khoảnh khắc Kim Lũ Y nhìn thấy Diệp Lâm, cả người như là bị sét đánh, sững sờ nay tại chỗ.