Nếu không phải tận mắt nhìn thấy dáng vẻ cung kinh của Tư Đồ Nhật Thăng đối với Diệp Lâm, cô thậm chí sẽ hoài nghỉ có phải Diệp Lâm đến nhầm chỗ hay. không, hoặc là anh tới đây để báo án?
"Làm sao có thể!?"
“Anh là... Sở trưởng mới nhậm chức của Sở Trấn Yêu?"
"Tên khốn này lại trở thành Sở trưởng của tôi!?”
Kim Lũ Y chết lặng tại chỗ, hồi lâu không định thần lạ được.
Sau khi Tư Đồ Nhật Thăng và Diệp Lâm chào hỏi nhau một lát.
Lại quay đầu về phía Kim Lũ Y và giới thiệu: "Kim đại nhân, mau đến chào hỏi Sở trưởng mới, Diệp đại nhân đi!”
"Sở trưởng Diệp, Sở Trấn Yêu của chúng ta thật may mắn. Trong số các thành viên mới lần này, đến chỉ huy sứ của Đội cận vệ Yến Kinh, Kim đại nhân cũng chủ động điều chuyển đến đây. Thêm một tướng lĩnh mạnh cho chúng ta!"
Diệp Lâm cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Kim Lũ Y,thăm nghĩ: Tại sao cô ta lại đi theo đến đây!?
Cô không ở Đội cận vệ Yến Kinh làm chỉ huy sứ của cô đi, chạy đến chỗ tôi làm gì?
Lại muốn tìm mình để báo thù sao!?
Nếu biết cô ta cũng ở đây, Diệp Lâm đã không tiếp nhận Sở Trấn Yêu rồi
“Thật xui xẻo!
"Kim đại nhân!? Tư Đồ Nhật Thăng lại gọi vài tiếng.
Kim Lũ Y lúc này mới được kéo trở về thực tại
Sau đó, Kim Lũ Y trừng mắt nhìn Diệp Lâm chất vấn: "Tại sao anh lại ở đây?"
"Haha.. Diệp Lâm bất đắc dĩ cười nói, "Câu này tôi nên hỏi cô chứ nhỉ? Cô không ngoan ngoan ở Đội cận vệ Yến Kinh đi, đến chỗ tôi làm gì?"
"Anh nghĩ tôi muốn gặp anh à!?"
Kim Lũ Y nghe xong, tức giận nói: "Sao anh có thể là Sở trưởng Sở Trấn Yêu được? Tôi không tin!"
"Người không tin lúc trước, bây giờ vẫn đang đứng canh cổng kìa" Diệp Lâm nói: "Cô cũng muốn bị sắp xếp ra đứng canh cổng à?"
Kim Lũ Y không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên lại hỏi Tư Đồ Nhật Thăng, "Ông Tư, ông không nhận nhầm người đấy chứ? Anh ta là Sở trưởng? Người mà ông vừa nói là một mình chém chết hàng chục nghìn yêu quái?"
"Đúng vậy!” Tư Đồ Nhật Thăng thấy Kim Lũ Y hành động kỳ quái, cũng không khỏi kinh ngạc nói. " Kim đại nhân, cô làm sao vậy?"
"Không - điều này tuyệt đối không thể!” Kim Lũ Y liên tục lắc đầu, 'Anh ta vừa mới ra tù, sao có thể đột nhiên biến từ tù nhân thành anh hùng?"
Tư Đồ Nhật Thăng không biết nhiều về quá khứ của Diệp Lâm, nhưng ông ta vẫn mỉm cười nói: Anh hùng không hỏi từ đâu đến."
Nhìn thấy hai người như vậy, mọi người xung quanh không khỏi thì thào.
"Sao Kim đại nhân lại có ý kiến lớn với Sở trưởng Diệp như vậy nhỉ?"
"Ai biết được, hai người bọn họ nhất định gì đó không thể cho người khác biết!”
“Đúng vậy, Kim đại nhân từ đầu đến cuối giống như một nữ nhân oán hận bị bỏ rơi!"
Mọi người không khỏi hưng phấn, bắt đầu bàn tán xôn xao.
"A, tôi biết rồi!"
Đột nhiên, Kim Lũ Y dường như đã nghĩ đến điều gì đó, nói: "Người giết yêu tà đêm đó chắc chắn không phải là anh, mà là Diệp Côn Luân!”
"Nhất định là Diệp Côn Luân khiêm tốn, không muốn nhận công, ngược lại cho anh nhận công thay!”
"Đúng, nhất định là như vậy!"
Kim Lũ Y nghĩ đến lần trước Diệp Côn Luân đã cứu cô nhưng lại để Diệp Lâm đưa cô về nhà.
Cái gì mà chém hàng chục ngàn yêu quái, một người bảo vệ quốc môn, những thành tựu to lớn này. chắc chắn là do Diệp Côn Luân làm!