“Nếu thật sự là quỷ quái, mà chúng ta lại không có kinh nghiệm, Sở Trấn yêu mới thành lập không bao lâu."
Mọi người đồng tình với tình cảnh mà người đàn ông gặp phải, chỉ là đa số người ở đây đều là thư sinh và võ sinh mới vừa thi đỗ công danh, chưa có kinh nghiệm công tác liên quan, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, mọi người đều nhìn về phía Diệp Lâm.
“Diệp sở trưởng, anh xem chuyện này phải xử lý thế nào?” Tư Đồ Nhật Thăng hỏi.
Diệp Lâm nhìn thoáng qua người đàn ông trông có vẻ vô cùng đáng thương kia.
Ông ta thấy Diệp Lâm nhìn mình, cũng biết rằng thanh niên dường như là quản lý ở đây, vậy nên tiếp tục khóc lóc kế lể: “Đại nhân, anh báo thù cho vợ tôi với hu hu hu..."
Sau đó, Diệp Lâm nhìn vẽ phía Kim Lũ Y,hỏi: “Cô nói ông ta nói dối đúng không?"
"Vậy tôi giao chuyện này cho cô điều tra!”
Kim Lũ Y cũng có ý định đi điều tra, nhưng lại không muốn nghe theo lệnh của Diệp Lâm: “Vì sao tôi phải nghe lời anh chứ?”
“Vậy cô đi chuẩn bị ngựa cho tôi đi” Diệp Lâm ra lệnh: "Đưa tôi đi hiện trường vụ án. Tôi tự mình điều tra."
"Hừ, anh coi tôi là người trông ngựa thật hả?” Kim Lũ Y cười lạnh, hỏi ngược lại: “Anh cứ luôn miệng bảo tôi dẫn ngựa đuổi ngựa cho anh... Được thôi, ngựa của anh đâu?"
Kim Lũ Y bình tĩnh lại, bắt lấy sơ hở trong lời nói của Diệp Lâm, đánh trả Diệp Lâm một đòn.
Nghe vậy, Diệp Lâm nghẹn họng.
Anh thật sự không có ngựa!
Bởi vì xã hội hiện đại rất ít có người cưỡi ngựa, ngựa dần trở thành thú vui của quý tộc và kẻ có tiền, người bình thường dù có mua nổi cũng không nuôi nổi.
Đúng lúc này, lại có người đi vào báo tin: "Diệp sở trưởng, triều đình phái người gửi quà cho anh!"
Dứt lời, một quan viên cười đi vào, ôm quyền nói: "Diệp đại nhân, chúc mừng nhậm chức quan tam phẩm, chức vị sở trưởng Sở Trấn yêu”
“Triều đình phái tôi gửi một phần quà chúc mừng cho anh. Dẫn vào đi!"
Quan viên phất tay, một người dẫn một con ngựa màu đỏ đi vào đại sảnh.
Mọi người thấy vậy thì hô lên: “Chẳng lẽ nó là ngựa Hãn Huyết trong truyền thuyết?"
“Đúng vậy!" Quan viên cười nói: “Nó là ngựa Hãn Huyết đến từ Tây Vực, nghìn dặm mới có một con”
“Ngựa tốt tặng anh hùng! Triều đình tặng một con ngựa Hãn Huyết cho Diệp đại nhân, chúc anh tương lai tươi sáng, công thành danh toại!"
Sau đó, mọi người đều vây quanh ngựa Hãn Huyết, khen ngợi liên tục.
Còn Kim Lũ Y thì há hốc mồm, ngây người tại chỗ.
Vừa nhắc đến ngựa thì có ngựa?
Diệp Lâm nằm dây cương đi tới trước mặt Kim Lũ Y, cười nói: "Lúc nãy cô hỏi tôi có ngựa hay không, đúng không?"
“Bây giờ có ngựa rồi, đến lượt cô dẫn ngựa đuổi ngựa cho tôi, bắt đầu đi!”
Dứt lời, Diệp Lâm đưa dây cương vào trong tay Kim Lũ Y.