Khoảnh khắc nắm dây cương, Kim Lũ Y cảm thấy cả người mình như lùn một khúc, cực kì nhục nhã.
Cô là chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, ngày hôm nay lại đến bước đường phải dẫn ngựa đuổi ngựa giống như là người hầu cho người ta?
“Khốn kiếp!”
Kim Lũ Y ném dây cương trong tay ra, tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng.
“Tên họ Diệp kia, anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Thấy vậy, Diệp Lâm cười lạnh, hỏi ngược lại: “Lúc nấy cô đồng ý, còn hỏi ngựa của tôi ở đâu”
“Bây giờ có ngựa rồi, sao cô lại đổi ý hả?”
"Ồ, suýt chút nữa quên mất, lời cô nói như là đánh rắm, cũng không phải lần đầu tiên”
Diệp Lâm châm chọc một hơi, khiến cho Kim Lũ Y tức điên lên, rồi lại không biết phải trả lời thế nào,
Kim Lũ Y vốn định dùng chuyện Diệp Lâm không có ngựa để đánh trả một đòn.
Bởi vì xã hội hiện đại rất ít có người cưỡi ngựa, lại thêm ngựa có giá cả rất đắt, loại tốt thậm chí có giá mấy triệu tệ, bằng với giá siêu xe, người bình thường dù có mua nổi cũng không nuôi nổi, nuôi ngựa tốn tiền hơn dưỡng xe rất nhiều.
Giống như có xe thì phải có chỗ đỗ xe, ngựa cũng cần phải có chuồng ngựa, khu dân cư bình thường cơ bản là không có chuồng ngựa.
Huống chỉ, ngựa cần đồ ăn mỗi ngày, mua riêng từ những nơi chuyên về ngựa, lỡ như bị bệnh có khi còn khiến người phá sản.
Vậy nên, xã hội hiện đại cực kì ít người có một con ngựa của riêng mình.
Kim Lũ Y cho răng Diệp Lâm không có tư cách nuôi ngựa.
Nào ngờ triều đình lại phái người tặng quà, còn tặng một con ngựa Hãn Huyết!
Rõ ràng là vả thẳng mặt, khiến mình mất hết mặt mũi đây mà!
Giờ phút này, Kim Lũ Y cảm thấy khắp thiên hạ đều đang đối đầu với mình.
“Kim Lũ Y” Lúc này, Diệp Lâm không khách sáo với cô nữa, nói một lần cuối cùng: “Nếu cô muốn tiếp tục làm ở đây thì phải nghe theo tôi, còn không thì cô đi làm chỗ khác đi”
Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn: Hoặc là nghe theo lời tôi đi điều tra vụ án. Hoặc là sau này chăn nuôi ngựa Hãn Huyết, tôi đi đâu tra án, cô sẽ đi theo đó dẫn ngựa hầu hạ”
Nghe vậy, Kim Lũ Y giận điên người lên
Bảo tôi nuôi ngựa cho anh? Anh coi tôi là Bật Mã Ôn hả?
Đối với Kim Lũ Y mà nói, lựa chọn thứ hai là lựa chọn vô cùng nhục nhã.
“Được rồi, tôi đi điều tra vụ án!” Kim Lũ Y không có lựa chọn nào khác, đành phải đồng ý làm theo lệnh của Diệp Lâm là đi điều tra vụ án.
Lúc này, người đàn ông báo án thấy cô gái giống như là cọp mẹ nhận việc thì có chút không muốn: "Đại nhân, có thể đổi sang người khác không?”
'Ông nói cái gì?” Kim Lũ Y trừng ông ta: "Sao hả? Không tin năng lực của tôi hả? Tôi đã từng là chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, yêu ma quỷ quái gì cũng được, đi qua chém một kiếm là được!"
“Không, không phải...” Người đàn ông run rẩy nói: “Tôi thấy cô... từ lúc bắt đầu là không tin tôi, nên..”