Vương Bân vô thức mở miệng ngân nga một bài hát ,tay còn vỗ nhịp nhịp trên vô lăng trông thấy rất vui vẽ.
Đang ngồi nhắm mắt nghĩ ngơi ,nghe thấy người kia đang hát .Hắn đoán được tâm tình người này hình như đang khá là vui thì mở miệng nói " Tao bị đánh mày vui như vậy sao ? ".
" ha ha còn vui hơn mày bị đánh " hắn ta không sợ chết chọc hắn.
Hắn khẽ mở mắt liếc người kế bên ,miệng nhếch lên cười khinh nói " Đang yêu ? ".
" HA HAHA " Lần này hắn ta cười to hơn ,kể lại " Hôm này có một cô gái nhỏ đi giao thức ăn cho nhà tao..." .
Nghe đến cô gái giao hàng hắn tự nhiên đút tay vào túi quần ,ngón cái khẽ miết cái khăn nhắm mắt hồi tưởng lại...
" Mày không biết đâu cô ấy rất xinh nha nhưng có cái rất lạnh lùng rất vô tình ......" Hắn ta cứ tươi cười thao thao kể chuyện, đâu cần biết người nào đó có nghe hay không.
Mà người nào đó cũng đâu muốn biết hắn ta nói gì .
Trong đầu hắn bây giờ chỉ có hình bóng mờ nhạt của cô và mùi hương trên người cô. Nghĩ đến mùi hương ấy lại làm tâm hắn không yên ,bắt đầu rực rịch. Bàn tay khẽ nằm chặt lại ,kiềm nén dục vọng trong tâm hắn sinh ra .
.....
Hữu Vi trở về nhà .
Hai mẹ con đang ngồi ăn cơm tối .Bà nhìn đứa con gái ăn chậm nút kỹ ,không nói chuyện khi ăn của cô .Bà cũng quen rồi nhưng hôm nay bà hơi thiếu kiên nhẫn nha.
Biết bà muốn chuồn cô không nhanh không chậm gọi " Mẹ lại quên rồi ".
Chột dạ cười cười bà quay người nói " Không quên, ta nhớ .Ta chỉ đi...".
Thấy bà đã nhớ khóe miệng cô kéo lên " Tốt . Chúng ta vào việc chính ".
Bà thấy không thoát nổi nên quay lại ghế ngồi xuống " Mẹ cũng chỉ mới dùng thôi , không nhìu lắm ".Bà dơ ngón tay lên trước mặt cô miêu tả.
" Cao này không hợp với mẹ " cô không quan trọng là bà dùng ít hay nhiều, cô chỉ muốn nói nó không hợp với bà.
Bà nhìn cô rồi thay đổi sắc mặt ,nghĩ cô không muốn cho bà dùng nên khó chịu nói ra " Không muốn cho ta dùng thì thôi ta không cần nữa" .Nói xong bà quay đi không muốn nhìn cô nữa ,mắt cũng muốn đỏ lên rồi.
Thấy mắt bà long lanh ánh nước quay đi,cô biết bà giận rồi. Cô biết bà là người rất yếu lòng và dễ tủi thân. Thầm thở dài nghĩ thật giống con nít mà " Con biết mẹ đang nghĩ gì. Không được nghĩ xấu cho con gái mẹ nha .Mẹ quay mặt lại đây".
Cô đã từng quan sát da mặt lốm đốm tàn nhang của bà " Da của con với mẹ đâu có giống nhau .Mỗi người mỗi loại da , phải nhìn thể trạng da của mỗi người mới biết loại nào thích hợp cho da của mình".
Bà quay lại nhìn cô nghi ngờ hỏi " thật vậy chăng ? ".
Thấy nước mắt bà sắp rơi ,cô đưa tay lên khóe mắt bà muốn lâu. Bà hơi khựng lại, người bất ngờ khẽ né .Cô dịu dàng nhìn vào mắt bà như an ủi , rồi cô vẫn vươn người tới lâu nước mắt cho bà " ngoan không khóc " cô cười dỗ bà như em bé nhỏ " Con sẽ làm ra loại thích hợp với mẹ ".
Nghe cô nói bà không chách cô trêu bà ,bà chỉ nghĩ từ khi nào con bà lại biết ra hành động quan tâm bà như vậy .Bà vui vẽ cười nhìn cô.
" Mẹ như vây mới đẹp " Thấy bà cười cô còn mở lời khen bà. Thật sự bà rất đẹp tại do không được chăm sóc tử tế mới vậy .Cô biết vì nuôi lớn cô mà một mình bà phải vất vả như vậy .
Mắt bà đỏ hoe nghe cô nói, bà xùy cười một tiếng cũng không quên tiếp lời " Mẹ biết từ xưa đến nay mẹ vẫn luôn đẹp ".
Nghe bà nói mắt cô muốn cười liếc bà.Thế là hai mẹ con phá lên cười , phá tan bầu không khí ngượng ngùng bàn đầu.....
Qua một lúc cô đưa tay ra trước mặt bà ,ngón trỏ và ngón cái xoe xoe với nhau vẫn không bỏ ý định lúc đầu .Bà tắt hẳn nụ cười nhìn cô ,vẽ mặt không muốn rất tiếc tiền nói " mai mẹ sẽ đưa ".
" Nhưng lần này con muốn nhiều thêm " Cô nhìn khuôn mặt muốn xì hơi của bà.
" Cái gì " bà không tin nhìn cô.
Thật cô gật đầu ngoắc tay kêu bà ghé sát tai vào nghe cô nói. Nghe cô nói mặt bà như khờ ra quay nhìn cô đánh giá " ta tin được không " .
" Bảo đảm với mẹ .Công con làm tiền kiếm được chia mẹ hai con một .Mẹ quá lời ". Cô kích tướng vào tâm lý vì tiền mà sống của bà đánh vào .
Đúng như cô nghĩ , nghe nói mình được chia nhiều hơn thì mắt bà sáng lên gật đầu đồng ý liền .
ha ha đúng người mẹ dễ dụ. Sau này cô cho bà tha hồ đếm tiền luôn...
Sáng hôm sau.
Sau khi chạy bộ xong cô ghé vào Mạc Long Quán.
Đang bưng mẹt thuốc vào quầy ,Mạc gia thấy cô ghé qua mắt tươi nói " Tiểu vi lại ghé à !".
" Vâng! Chào Mạc gia gia " cô nhìn xung quang chỉ cô mình ông " Mạc thúc đâu rồi ạ ? ".
Mạc gia vừa chia thuốc vừa nói " Hắn hôm nay đi giao thuốc rồi ,ở xa nên chạp tối mới về .Hôm này lấy thêm gì ông bốc cho ".
Nhìn các tủ chứa thuốc mắt cô sáng ngời lên quay cười ranh mảnh nhìn ông " Mạc gia gia .Ông lại đây ".
Ông dừng tay ngước lên nhìn cô thầm nghĩ con nhóc này lại muốn giở trò gì đây .Ông vẫn cười đi lại.
" Chúng ta hợp tác đi ạ " thấy ông đi tới cô thay đổi sắc mặt nghiêm túc nói.
Ông kinh ngạc tưởng cô nói đùa lại muốn cười . Nhưng khi nhìn vào sự nghiệm túc của cô ông nghĩ cô đang nói thật....
Thế là hơn nữa tiếng sau người ta thấy cô ôm bao thuốc lớn vui vẻ tung tăng đi ra.
Vậy là từ chiều tối hôm đó .Hai mẹ con cô cứ loay hoay trong bếp , thay phiên chạy qua chạy lai như con rối ...đến khi các nhà xung quanh dần tắt hết mới vút trán thở phào.
Khi làm xong nhìn thành quả hơn mấy chục lọ cao trước mắt , hai mẹ con nhìn nhau sưng sướng cười to.