Trong quán của bà Lương Anh. Ba người đang cùng trên bàn làm việc, ngoài phòng nét.
Lương Anh ngồi vào ghế chính diện, một tay để trên bàn, nhìn chăm chú vào hai người trẻ tuổi rất nổi bật, đang ngồi trước mặt mình.
Bà nhìn cậu thanh niên tên Hoắc Tử Dương, có khuôn mặt đẹp trai mà lạnh lùng kia. Ngày hôm qua, bỗng dưng đến tìm bà xin bà cho em gái hắn thuê nhà .Hoắc Tử Dương, hắn cũng xem như là khách quen của tiệm bà. Biết hắn rất lâu rồi, mà sao bà không nghe nói hắn có đứa em gái, xinh đẹp như thế nhỉ. Bà nghi hoặc, rồi nhìn sang cô gái xinh đẹp được gọi là em gái hắn, đang nghiêm túc ngồi đọc hợp đồng kia, lòng đầy dấu chấm hỏi.
Kiềm lòng không được mở miệng hỏi. " Hai đứa thật sự là anh em? ".
"Ta thấy không giống ".
Hữu Vi đang đầu đọc hợp đồng bỗng cô dừng lại, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén lườm Hoắc Tử Dương.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn rất tự nhiên nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau. Ý cười đầy trong mắt hắn, mở miệng trả lời bà. " Đúng như thế nha ".
" Không phải anh em ruột mà là anh em rất xa, rất xa ..". Hắn cố nhấn mạnh từ xa
" Này anh ký tên đi, hợp đồng không có vấn đề gì rất tốt". Không muốn hắn nói tiếp, cô trực tiếp đẩy hợp đồng đồng và cây viết đến trước mặt hắn. Ánh mắt cảnh cáo.
Hoắc Tử Dương nhìn vậy chỉ biết cười trừ, thuận theo ý cô cầm viết lên ký vào hợp đồng.
Thấy hắn đã ký tên, rất nhanh Hữu Vi quay lại nhìn Lương Anh nói. " Hôm nay nhận được nhà không ạ ?".
" Cái con bé này !". Bà cười liếc xéo cô .
" Làm gì mà cháu vội vàng vậy hả ?. Hợp đồng cũng ký rồi, sợ ta không cho cháu mướn nữa à! ".
Bà nghĩ đến căn nhà đó." Sợ không ấy, đến lúc đó cháu lại muốn trả nhà sớm lại cũng nên".
Hắn ký xong đẩy đẩy hợp đồng trước mặt Hữu Vi, cô nhìn thoáng qua rồi cầm một tờ, chuyển phía trước cho bà
Lương Anh, rồi nói. " Sẻ không trả lại đâu ạ".
" Vã lại cũng sắp phải đi học lại rồi nên không có thời gian ".
" Sẵn lúc này đang còn rãnh rỗi thì tranh thủ dọn dẹp luôn ạ ".
Bà Lương Anh nhìn cô gái trước mắt, bà khẽ gật đầu cười hiền hòa. Thật đúng là một đứa nhỏ vừa xinh đẹp lại siêng năng, còn hiểu chuyện nữa, Không giống như mấy đứa con gái bây giờ. Bà nhìn thoáng qua bốn dãy nét trước mặt mình, gần một nửa là con gái rồi, không khỏi thở dài lắc đầu.
Vẫn là đứa bé trước mắt này, thuận mắt bà hơn. Nghĩ vậy, bà vui vẻ lấy chìa khóa từ ngăn kéo đưa cho cô. " Đây!
của cháu ".
" Bà chủ nhỏ ".Bà cười …...
Cầm được chìa khóa trong tay cô liền cảm thấy vui vẻ, cất hợp đồng vào trong ba lô đứng dậy nói lời cảm ơn với bà, rồi muốn rời đi. Hoắc Tử Dương thấy cô đứng dậy, liền đứng dậy theo.
Cô quay người hướng ra cửa, mắt khẽ liếc người đang đứng kề sát bên.
Hoắc Tử Dương nhìn thấy vậy thì cười cười giả vờ vô tội, cô thấy hắn như vậy thì cũng chẳng muốn nói thêm. Nghĩ lại dù sao chuyện này cũng là có hắn giúp, không quan tâm đến hắn nữa cô đi thẳng ra cửa.
Thấy cô đi, hắn cũng thong thả bước theo sau, tâm tình rất tốt.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa, những người đang ngồi trước máy tính quay nhau ra bàn tán.
Một bạn gái trẻ quay sang nhìn chàng trai ngồi bên cạnh, tò mò hỏi. " Cậu có biết hai người họ là ai không ?"
Cậu trai đang chơi geme, tay liên tục nhấn nhấn phím, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính." Hai người đó à!".
"Người con trai nghe nói đàn anh của chúng ta, tên Hoắc Tử Dương. Ở trong trường anh ấy rất nổi tiếng, còn chị gái kia mình không biết ".
Cậu ta dừng tay, quay đầu nhìn cô bạn. " Mình đoán, người đó chắc là học tỷ của bọn mình ".
" Mà phải công nhận nha!.Vị học tỷ này đẹp thật ". Cậu trai, tay chống cằm suy nghĩ như để nhớ lại, rồi bất giác cười.
Cô gái liếc khinh thường chàng trai. " Cậu không thấy ánh mắt anh ấy nhìn chị ấy à ...Cậu xem lại mình đi, không bằng được một cọng tóc của anh ấy ".
Hữu Vi đi nhanh, đến căn nhà mình vừa mới thuê. Hoắc Tử Dương tay đút túi quần thong thả đi theo sau cô, ngắm nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn xinh đẹp đi phía trước. Không hiểu sao hắn càng tiếp súc với cô, hắn lại cứ bị sự cuốn hút của cô cuốn lấy nhưng hắn lại càng yêu thích không thôi.
Nở nụ cười nhạt. Hoắc Tử Dương đi nhanh lên phía trước đi xong xong với cô. " Em thuê căn nhà kia để làm gì ?".
Hắn hỏi cô cũng thật thà trả lời. " Để làm việc ".
Nghe cô nói vậy hắn khẽ nhướn mày, không khỏi có chút kinh ngạc nghĩ. " Nhà em thiếu thốn đến vậy sao? ".
"Em còn nhỏ tuổi như vây!. Không sợ bị người khác lừa gạt sao". Cái này là hắn nói thật, tuổi cô quả thục rất là nhỏ. Cái tuổi của cô là phải được gia đình bao bọc, che chở. Hàng tháng cũng phải được trợ cấp dù không nhiều thì cũng ít, chứ không phải một mình ra ngoài để làm việc như thế này. Rất nguy hiểm.
Nghe hắn nói, cô cảm thấy thật buồn cười, nghĩ lại cô là ai cơ chứ. Nên cô rất tự tin trả lời hắn." Tôi không lừa người khác thì thôi, làm gì có người khác nào lừa được tôi ".
Nghe cô trả lời tự tin như thế, hắn bỗng có một suy nghĩ. Hắn khẽ nghiêng mắt nhìn qua cô, nở một nụ cười đầy xấu xa, rồi tự nói với chính mình "cũng có ngày tôi cũng lừa em được về tay".
"Người nhà của em có biết chuyện này không". Hắn đoán chắc chắc người nhà cô không biết.
"Mẹ tôi! .Bà không biết ".
Hoắc Tử Dương cười, biết mình đoán đúng rồi. Nhưng cậu tiếp theo của cô, làm cho hắn tắt nụ cười.
" Vã lại tôi không muốn ăn bám vào gia đình, tôi tự lập ngay từ bây giờ". Cô càng nói, càng thấy đầy tự tin. Cô muốn mẹ mình sau này không phải vất vã, cô muốn bà có một cuộc sống đầy sung sướng...
Người nào đó nghe câu nói của cô thì khẽ đưa tay lên, vút vút cánh mũi che dấu sự ngượng ngùng. Hắn lớn hơn cô, mà bây giờ hắn còn đang ăn bán vào gia đình đây, vì thế là một đường im lặng đến trước cửa nhà.
Hai người đứng trước cửa căn nhà, cô lấy chìa khóa ra mở cửa. Thấy của đã mở khóa, Hoắc Tử Dương muốn đưa tay đẩy cửa thì cô vội, mở miệng ngăn hắn lại.
" Khoan hãy mở ".
Hắn nghi hoặc nhìn cô. Thấy cô bỏ ba lô ra rồi ngồi xuống, lấy từ ngăn túi nhỏ bên ngoài ba lô ra một cái khẩu trang rồi đeo vào. Rồi lấy ra một túi lớn đen xì trong ba lô ra.
Hoắc Tử Dương thấy cô lấy trong ba lô ra, một túi lớn thứ màu đen, lòng đầy nghi hoặc. Thì ra, thử cô đeo từ sớm đến giờ, là cái thứ đen xì xì này.
" Thứ đó là gì vậy? ". Hắn tò mò hỏi.
Hữu Vi lại rút ta hai cái bao tay, đeo vào mới trả lời.
"Tro cỏ Hắc Thanh ".
Xong cô ngước lên nhìn hắn nói tiếp." Dùng để diệt nấm mốc".
Cô đứng lên. Tay đẩy mạnh cánh cửa mở rộng ra, không khí ẩm mốc rất nặng từ trong căn nhà lâu ngày phả ra.
Hoắc Tử Dương cũng đứng gần cửa cảm thấy khó chịu, người khẽ lùi ra, nhanh tay kéo cổ áo khoác lên che mũi.
Cô khẽ nhíu mày, tay cầm túi đen chân chuẩn bị bước vào nhưng một góc áo của cô bị kéo lấy. Cô nghi hoặc quay lại nhìn góc áo bị kéo, rồi nhìn lên cách tay rồi lên người hắn.
"Sao? ".
Hoắc Tử Dương nới lỏng góc áo, rồi buông ra nhìn cô. " Em muốn vào bên trong ".
"Sẻ ngạt chết đấy". Đây là hắn nói thật, bây giờ hắn tưởng tượng, người hắn ngứa ngáy hết cả rồi.
Cô nhìn hắn. " Anh thấy, tôi đến đây làm gì?".
Cô bước một chân vào, góc áo lại một lần nữa bị kéo. Cô từ từ quay lại liếc xéo hắn. " Anh muốn vào ?"
Nghe cô hỏi hắn rất tự nhiên gật đầu, không hiểu sao nghe cô muốn vào trong hắn lại cảm thấy lo lắng, không biết bên trong có rắn, rết gì không nên hắn rất nhanh gật gật đầu.
" Anh chắc chứ ?" .Cô nhìn chằm chằm vào hắn.
Cô thấy hắn gật đầu lần nữa, xong lại nhìn động tác kéo cổ áo che mũi của hắn. Liền thở dài, tốt bụng rút cái khăn tay trong túi áo khoác, đưa cho hắn. Rồi quay người, bật đèn bước vào trong
Nhìn cái khăn quen thuộc trước mặt, mắt hắn tự nhiên như sáng lên. Vui vẻ cầm cái khăn bịt lấy mũi rồi cột ra đằng sau, khẽ hít một hơi thật sâu. Đúng cái mùi quên thuộc có trên người cô, rất thơm. Toàn thân hắn như được thả lỏng, tâm tình chở nên rất tốt.
Hắn đi theo cô, bước vào trong.
Thấy cô đang bốc tro từ trong túi đen, rồi rải rắc khắp phòng. Thấy vậy, hắn đi đến trước túi tro giơ tay định bốc lên thì một bao tay, bất ngờ được đưa đến trước mặt mặt hắn.
Cô biết trước, thế nào hắn cũng muốn tò mò muốn dính vào nên cô đã chuẩn bị trước.
Hắn nhiêng đầu bốn mắt chạm nhau. Hắn cười nhìn cô rồi nhận lấy bao tay.
Thế là hai người chia nhau ra rải tro khắp căn phòng.
Ở ngoài hiên nhà.
Hoắc Tử Dương đang cầm chai nước đổ từ từ cho cô rửa tay, hắn nhìn bàn tay trắng noãn nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đến si mê. Hắn chú ý đến ngón trỏ bên tay phải của cô, hôm qua còn có vết thương màu đỏ hồng mà hôm nay chỉ còn vết hồng nhạt, vết thương lành rất mau. Hắn nghĩ đôi tay đẹp như vậy thì không nên có vết thương nào, hắn sẻ buồn đấy.
Rửa xong tay. Cô đứng vẩy vẩy nhẹ hai tay rồi đưa mắt nhìn hắn. " khăn của tôi đâu? ".
" Đưa đây! " Cô chìa tay ra .
Thấy cô có ý định, đòi khăn để lâu tay. Hoắc Tử Dương hắn làm gì có ý muốn trả, nghĩ sao hắn bỗng dưng chụp lấy hai cổ tay của cô.
"Anh!".
Hữu Vi giật mình trước hành động của hắn nên không kịp né đi, cô trừng mắt nhìn hắn. Kéo tay, muốn rút ra nhưng không rút được.
Hắn nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của cô, rồi cười ranh mảnh. "'Em dùng dằng làm gì?".
" Không phải ở đây, có chỗ để lâu sao! ".
Giây tiếp theo hàng động của hắn làm cho cô quá sức ngạc nhiên, ngỡ ngàng quên mình muốn phải làm gì.
Hắn cười cười, kéo đưa hai bàn tay của cô, đến áo trước ngực của mình lau lau." Thấy không? "..
" Lau chỗ này là được rồi ".
"Anh..." Cô hết nói nổi với hắn, chỉ biết cố rút tay ra.
Hắn nhìn cô cười xấu xa, không biết xấu hổ, mạnh tay ép bàn tay mềm mại lên lồng ngực cửa mình, lau qua lau lại. Lại giống, làm ra hành động vút ve ngực hắn thì đúng hơn.
Hắn còn cố ý nói". Đấy, đấy có phải khô rồi không nào! ".
Mỗi lần nói, hắn lại càng cố ý ấn tay cô vào ngực mình, để cô cảm nhận được, cơ ngực mình cứng rắn cở nào.
" Ha ha ha..."
Hữu Vi bỗng nhiên cười lớn, cô biết hắn cố ý làm vậy nhưng không hiểu sao, cô lại không cảm giác khó chịu, ấy vậy mà lại có cảm giác rất vui vẻ và thoải mái.
Thấy cô cười hắn chợt dừng hành động, hơi ngơ ngác nhìn nụ cười của cô. Bàn tay khẽ nới lỏng, nhân cơ hội cô rút tay ra.
" Lau nữa sẻ hư tay tôi mất ".
Cô nhìn lên ngực áo của hắn, đã bị ướt loang lỗ và nhăn nhúm một vùng.Thấy vậy ánh mắt cô không được tự nhiên, có một chút bôi rối nên vội vàng quay đi.
" Đã trễ ".
" Tôi phải về đây!".Cô đi lướt qua người hắn, đến chỗ để ba lô cầm đeo lên.
Hắn chợt tỉnh táo lại, quay đầu nhìn cô." Lúc nào có thể dọn dẹp ".
Cô quay lại, nhìn thoáng qua mặt hắn dừng một lúc, cô đoán ra được ý định của hắn. Hơi nghĩ một lúc rồi nói. " Ba ngày ".
Nói xong cô quay đầu đi.
Hắn nhìn chăm chú bóng lưng của cô rời đi, cho đến khi bóng dáng cô biến mất. Hắn quay người lại tay khẽ đưa vào trong túi áo, hơi ngạc nhiên nhìn xuống túi áo. Không có gì, cái khăn không còn nữa nghĩ lại thì khi nãy, cô cố ý đi lướt qua gần hắn thì phải.