Cường Nữ Hữu Vi

Chương 23: Cuộc gọi lúc nữa đêm



Ở một thành phố khác.

Trong một quán bar nổi tiếng và lớn nhất trong thành phố.

Quán bar được thiết kế đậm chất phương tây hiện đại, vừa sang trọng lịch lãm nhưng đầy năng động và cá tính rất thích hợp với trào lưu của giới trẻ.

Khác biết với sự ồn ào náo nhiệt khuấy động bên dưới thì các phòng bao cho khách, lại là một sự yên tĩnh lạ thường.

Trong một phòng bao danh cho các khách vip.

Bên trong có năm người đàn ông, toàn là người trong giới kinh doanh, ai cũng rất phong độ đậm chất của giới thượng lưu, tuổi lớn nhất trong đó không quá ba mươi .

Trên bàn toàn mấy chai rượu đắt tiền đã vơi đi một nửa, bọn họ vừa mới bàn chuyện làm ăn xong giờ đang uống rượu nói chuyện phím với nhau.

Một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ghế chính diện, lưng tựa vào ghế mắt nhắm giống như đang nghĩ ngơi, lông mày hắn khẽ nhíu chặt chông có vẽ rất là mệt mỏi.

Người xung quanh thấy vậy cũng không ai dám quấy rầy hắn, tự mình nói chuyện của mình, uống rượu của mình.

Nhưng có một người trong đó tầm tuổi hắn, tay cầm ly rượu lên uống một ngụm lớn rồi từ từ đặt ly xuống. Mặt hơi khẽ cúi, đôi mắt chứa đầy mưu mô liếc nhìn người đàn ông, đang nhắm mắt cũng không yên ổn kia. Miệng khẽ nhếch một bên, nở một nụ cười đếu giả không ai thấy được.

Gã thay đổi sắc mặt rồi ngồi thẳng lên nhìn về phía hắn, giả vờ lo lặng hỏi.

" Chu Tịch !".

" Cậu cảm thấy không khỏe?".

Người đàn ông đang nhắm mắt, nghe thấy người gọi liền mở mắt ra. Ánh mắt hắn xuất hiện một ít tơ máu chông rất đáng sợ, tay nhắc lên bóp bóp hai bên thái dương. Xong quay qua nhìn người vừa hỏi.

" Không có gì!".

"Chỉ là công hơi nhiều, phải làm tới khuya nên cảm thấy hơi mệt mỏi. Nhưng không đáng kể".

Anh không muốn nói nhiều thêm về chuyện này nên chuyển đề tài, nhìn người trước mặt.

" Tạ Thành!".

" Tôi nghe nói cậu sắp đi công tác ở thành phố C. vậy khi nào cậu đi ?".

Không nhắc chuyện này thì thôi, mà đã nhắc đến chuyện này gã bỗng cảm thấy tức giận, sao không phải người khác đi mà cứ phải là gã. Dù có bực tức như thế nào, thì gã cũng không quá thể hiện ra mặt. Khuôn mặt bình thản trả lời người trước mặt.

" Hai hôm nữa sẽ đi ".

" Công tác khoảng một tháng thì kết thúc ".

" Thôi không nói chuyện của tôi nữa, toàn mấy chuyện không đáng quan tâm ".Gã với lấy chai rượu rồi rót vào ly của Anh.

" Thôi, cạn ly nào!".

" Chúc cậu và Lâm Kiều sớm về chung một nhà ".

Nhắc đến Lâm Kiều tay đang cầm ly rượu khẽ ngưng lại, ánh mắt đọng lại nghĩ như có chuyện không được vui.

Sau anh cũng dứt khoát, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Tạ Thành thấy được hành động nhỏ ấy, mà mép môi khẽ động, chông gã rất vui vẻ trong lòng.

Trời đã khuya.

Một chiếc xe hơi sang trọng đổ ở bên đường, cửa sau được kéo xuống.

Anh ngồi trong xe ngước mắt lên nhìn tầng bốn của chung cư, nơi đó đã tắt đèn, anh biết Lâm Kiều có thói quen ngủ rất sớm, dù sao thì cũng đã rất khuya rồi.

Ánh mắt anh hơi đợm buồn nhìn chằm chằm nơi đó, kiềm lòng không được anh rút điện thoại ra bấm tên Lâm Kiều rồi gọi đi. Không có ai biết được anh nhớ cô biết chừng nào, nhớ cô như muốn điên dại. Nghe được giọng cô, cũng làm cho anh an ủi được phần nào.

Đặt điện thoại bên tai, trong mắt anh chứa đựng dìu dàng, sự mong chờ cùng nhớ thương.

Một lúc sau. Điện thoại được kết nổi anh không mở miệng trước, anh chỉ muốn được nghe giọng nói của cô.

Bên tai một giọng nói có phần chưa tỉnh ngủ, mang thêm một âm hưởng đầy mà mị quyến rũ đập vào lỗ tai anh.

" Chu Tịch !...".

" Là anh sao?".

" Anh đi công tác về rồi sao không nói với em ...."

Cô nói rất nhiều mà không thấy trả lời, có chút lo lắng, giọng nói tỉnh táo hẳn lên.

" Chu Tịch !. Sao anh không trả lời em..anh bị làm sao vậy?. Trả lời em đi..."



Anh nghe được giọng nói đầy lo lắng của cô, liền cảm thấy mình thật tội lỗi. Bàn tay để trên đùi khẽ sít chặt, miệng thớ hăt ra.

Kiềm lòng không được anh mở cửa xe rồi phóng ra, tay đóng cửa cái " rầm " rồi chạy đi, chỉ còn tiếng nói vọng lại với tài xế. " Anh về trước đi ".

Anh chạy thật nhanh về phía chung cư, rất nhanh hắn đứng trước cửa phòng của Lâm Kiều, tay vội vã gỏ gỏ lên cửa.

Người trong phòng rất nhanh chạy ra, như đoán được anh sẽ đến. Lâm Kiều mở cửa ra, thấy người mình đang lo lắng trong điện thoại đang ở trước mặt. Tay đang cầm điện thoại rớt xuống thảm, nước mắt đong đầy khóe mi giờ phút này đều chút xuống.

Chu Tịch nhìn người con gái mình yêu thương đang ở trước mắt, khuôn mặt đầy nước mắt lại xinh đẹp diễm lệ.Chiếc áo ngủ mỏng manh khắc họa dáng người lung linh, quyến rũ của cô.

Anh kiểm lòng không được vội bước nhanh vào phòng thuận tay đóng cửa lại, vội ôm chầm lấy Lâm Kiều đè lên cửa, hôn ngấu nghiến như để đền bù bao nhung nhớ những ngày qua.

Lâm Kiều hơi hoảng hốt trước hành động của anh, nhưng rất mau cô cũng ôm chặt lấy anh hôn đáp lại.

Không biết hai người ôm hôn trong bao lâu, cổ áo của Lâm Kiều cũng đã bị kéo xuống, một loạt ấn ký đỏ rải rắc khắp cổ và ngực làm nổi bật làn da trắng noãn của cô.

Bồng anh dừng lại động tác thân mật âu yếm rồi ôm chặt lấy cô, cằm tì lên bờ vai trần tuyết trắng, mắt khẽ nhắm chặt lại. Lâm Kiều thấy anh dừng lại cũng khá bất ngờ nhưng cô nghĩ, anh vừa đi công tác về nên rất mệt mỏi. Lại nghĩ anh mệt nhọc như vậy mà còn nhớ đến cô, cô cảm thấy rất hạnh phúc nên ôm càng chặt lấy anh.

Lông mi anh khẽ ươn ướt, vội vàng lấy tay lâu đi, không đế cho cô thấy.

Chu Tịch ôm cô khá lâu, cô có hơi mỏi khẽ cựa quậy người. Anh biết cô đã mỏi nên khẽ nơi lỏng vòng ôm, cúi xuống hôn trên vai cô một cái rồi lưu luyến buông cơ thể thơm mát và mền mại của cô ra.

Hai tay giữ bờ vai mảnh mai, ánh mắt dìu dàng và nóng bỏng nhìn cô. Lâm Kiều đón nhận ánh mắt đầy ham muốn không che dấu của anh, thoáng mặt đỏ lên. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đã hằn lên tơ máu của anh, nhìn kỹ anh hơn cô thấy anh cũng gầy đi nhiều. Anh như vậy cô cảm thấy rất đau lòng mắt lại long lanh ánh nước, lại ôm chầm lấy anh.

Có được vòng tay ấm áp của người con gái mình yêu, Chu Tịch thấy mình thật sự hạnh phúc và mãn nguyện. Anh cười dìu dàng kéo cô ra, nhìn người con gái trước mặt, nước mắt ướt nhòe khuôn mặt, lòng như bị ai nhéo một cái thật đau.

Chu Tịch dìu dàng đưa tay lau nước mắt cho cô, rồi cười. " Không được khóc ".

"Lớn rồi mà như con nít ấy, mắt đỏ lên hết rồi ".

Cô bĩu môi nhìn anh ." Cũng tại anh ".

Anh khẽ vút lại tóc cho cô rồi hôn nhẹ lên trán cô một cái, ánh mắt cưng chiều." Ừ ".

" Là tại anh ...."

" Thôi em vào ngủ đi, xin lỗi đã phá giấc ngủ của em".

Buông cô ra, anh lưu luyến quay người mở cửa lại nghe cô nói. " Anh không ở lại ".

Sợ anh hiểu lầm cô liền nói thêm. " Đã khuya lắm rồi, anh nghĩ lại rồi để mai hãy đi".

Bàn tay buông bên hông anh khẽ nắm lại, khuôn mặt đau lòng kiềm nén. Rất nhanh lấy lại vẻ tươi cười quay lại nhìn cô ." Mai anh lại phải đi công tác sớm ".

"Sẽ quấy rầy em và mai anh còn phải chuẩn bị một số thứ nữa ".

" Lại đi công tác nữa à! ". Cô nhìn anh đã gầy đi thế kia mà đau lòng, vẻ mắt bắt đắc dĩ .

"Nhớ gọi điện cho em, không được quên ".

Anh cười . " Nhất định ".

Cưng chiều vút má cô " Thôi em vào ngủ đi ".

"Cũng muộn rồi! .Anh phải đi đây".

Anh nhanh chóng mở cửa bước ra, không dám nhìn cô thêm chút nào nữa.....

Đi nhanh ra khỏi chung cư.

Ở công viên một bóng người đàn đang ngồi trên hàng ghế không một ai, ánh sáng đèn neon hắt xuống người anh chông càng thêm cô đơn. Anh ngồi thẫn thờ mắt cứ nhìn về phía trước.

Anh không biết mình dạo này bị làm sao nữa, anh đã đi khám rất nhiều nơi nhưng bác sỹ đều kết luận anh không có bệnh họ đều nói anh rất khỏe mạnh. Nhưng anh biết không phải như vậy, anh nghĩ đến Lâm Kiều. Có lẻ anh sẻ buông bỏ, anh không muốn cướp mất hạnh phúc của cô.

Anh đau khổ hai tay vò vò mái tóc." Mình thật lạ một kẻ bệnh hoạn mà ".

Bỗng anh nhớ đến câu nói của Hữu Vi " Anh đang có bệnh".

Mắt anh sáng lên một tia hi vọng vội ngồi thẳng người dậy, nghĩ." Cô bé đó ".

Anh bắt đầu suy nghĩ nhớ lại thái độ khi nói của cô, rất nghiêm túc không giống như đang giỡn. Nghĩ lại dù một phần rất nhỏ cơ hội anh cũng phải thử, dù trong lòng anh cũng đang phân vân cô gái nhỏ như vậy có thể làm được gì. Nhưng cũng không thế bỏ cuộc.

Nghĩ vậy anh rất nhanh rút điện thoại gọi cho Thục Quân...

Lúc này Hữu Vi đang chuẩn bị tắt đèn lên giường đi ngủ thì điện thoại rung lên, cô nghi hoặc giờ này thì ai lại gọi cho cô.

Cô cần lên nhìn là một số lạ nhưng số rất đẹp, cô nghĩ chắc chỉ có thể là số của người có tiền. Suy nghĩ một lúc cô bắt máy. Nhưng cô không trả lời trước.



Người bên kia thấy vậy hơi chần chờ nhưng cũng mở lời trước.

" Cô Hữu Vi ".

Nghe thấy giọng nói của người bên kia cô đã nhận ra. " Chu Tịch ".

Anh hơi ngạc nhiên cô vẫn nhớ anh.

"Đúng ! là tôi ".

"Xin lỗi, vì đã khuya như vậy mà gọi cho cô ".

Cô cười nhạt nói. " Không sao, tôi còn còn chưa đi ngủ ".

"Gọi tôi vào giờ này, chắc là có việc quan trọng. Có việc gì thì anh cứ nói, việc tôi có thế giúp được, tôi sẽ cố hết SứC".

Người bên kia như đang suy nghĩ, cô có thể đoán được anh muốn nói chuyện gì dù sao nó cũng là tôn nghiêm của một người đàn ông, làm sao có thể dễ dàng nói ra như vây được chứ. Vậy nên cô kiên trì chờ đợi.

Chu Tịch bên kia khẽ thở dài." Chuyện lúc trước".

" Cô nói tôi cô bệnh... là thật không?".

Khóe miệng cô khẽ nhếch.

"Đúng! ".Lời nói của cô rất dứt khoát.

" Quan sát vành mắt của anh, tôi liền biết được. Theo tôi đoán, chuyện xảy ra đã hơn một tháng ".

Anh nghe cô nói xong kinh ngạc không thôi, tay cầm điện thoại khẽ run lên. Nhưng suy nghĩ lại thì cô nói rất đúng, anh lại có chút hi vọng và cơ hội ở cô nữa rồi.

"Đúng là như vây?". Anh trả lời.

" Cô có thể chữa khỏi cho tôi chứ ?". Anh dè dặt hỏi.

" Tất Nhiên ".Cô nói ra không một chút khó khăn.

" Haaa....." Anh bỗng vui mừng cười lên, nụ cười nè nén hơn một tháng qua.

Giọng nói anh có hơi thay đổi, nói với cô.

"..Cảm.. ơn cô ".

Cô nghiêm túc nói với anh." Hơn một tháng nay có ai cho anh uống thứ gì đó, đại loại như rượu chẳng hạn".

Bên kia nghe cô nói thì hơi giật mình, nghĩ. Đúng từ lúc Tạ Thành cho anh uống thứ rượu kia, anh liền có sự thay đổi. Anh cũng không hiểu sao, tuần nào Tạ Thành rủ anh họp mặt bạn bè...

Thấy anh không nói cô liền nghĩ được anh đã nhận ra được gì đó, liền giải thích." Loại này rất hại cho sức khỏe, không tốt cho đàn ông."

" Nhìn bên ngoài thì không có vấn đề gì, nhiều khi ngược lại còn cảm thấy rất khỏe mạnh".

"Anh đã khám bác sỹ ?".Cô hỏi anh.

" Tôi có..." . Anh chưa nói hết câu.

" Bác sỹ nói anh, hoàn toàn không có bệnh". Cô tiếp lời của anh.

" Đúng sẽ không có bệnh nhưng thật ra bên trong nó, đang bị ăn dần ăn mòn và sau là hư hoại hoàn toàn, đến bác sỹ cũng bó tay ". Cái này cũng là kinh nghiệm kiếp trước của cô có được. Cô nghĩ nhiều thứ còn kinh khung hơn như thế này nữa.

Nghe xong anh hơi hoảng sợ. Nếu là người thân quen của anh làm, thì cô rất hiểu cảm giác của anh lúc này.

" Tôi...". Giọng nói anh như bị nghẹn lại.

" Anh nên đề phòng người đó thì hơn". Cô tốt bụng nhắc nhở anh

Anh bên kia như đã suy nghĩ thông suốt và hiểu ra được nguyên nhân nhân." Cảm ơn cô ".

" Không cần cảm ơn".

Cô nhìn thoáng qua cái máy tình của mình, rồi mỉm cười đầy sâu xa." Anh chỉ cần giúp lại tôi một việc là được rồi

".

"Được ".Anh rất nhanh trả lời.

" Mai tôi sẻ gửi đơn thuốc cho anh, anh cứ thế mà uống trong vòng một tháng là sức khỏe sẻ trở lại bình thường

".Cô nói.

" Cảm ơn cô ".Anh chân thành cảm ơn cô lần nữa.
— QUẢNG CÁO —