“Xời!” Lý Bối Ni lên tiếng: “Suốt ngày chỉ biết tiền tiền tiền...”
“Không, không chỉ có tiền đâu!” Triệu Ngọc nói với vẻ nghiêm túc: “Anh còn đang nghĩ, cuối năm khi anh đạt được danh hiệu điều tra viên ưu tú thì nên phát biểu gì!”
“Trời...” Lý Bối Ni càng khinh bỉ hơn.
“Hờ! Nói sao nhỉ!” Trương Cảnh Phong cười nói: “Mới chưa đến một tháng, cậu đã liên tiếp phá được ba vụ án lớn, danh hiệu cảnh sát ưu tú là được chắc rồi! Nếu như phát cho người khác, vậy đám lãnh đạo đó chắc bị mù hết rồi!”
“Các anh em!” Triệu Ngọc nâng ly rượu trên tay, kêu lên: “Mọi người yên tâm, Triệu Ngọc tôi trọng nghĩa khí nhất, nếu như tôi thăng quan phát tài rồi, chắc chắn sẽ quan tâm giúp đỡ mọi người! Bối Ni à, báo cáo kết án lần này em phải viết hết tên mọi người vào, viết càng hay càng tốt. Phá được án rồi, ai nấy đều có công!”
“Được! Có nghĩa khí!”
Trương Cảnh Phong vỗ tay trong vui mừng, là người đầu tiên đứng lên cụng ly với Triệu Ngọc.
Sau đó mọi người đều đứng lên hết, uống cạn rượu trong ly.
Lúc tối Miêu Anh đã nhắn tin cho hắn, một mặt là để báo cho hắn biết, cô ta đã báo vụ án trao đổi giết người lên cấp trên và đã thông báo cho phân cục Dung Dương rồi!
Còn bên phân cục Dung Dương đã đồng ý hỗ trợ điều tra, bắt đầu từ ngày mai, Triệu Ngọc có thể chính thức tham gia điều tra vụ án Giản Văn Lỵ bị giết hại.
Một mặt khác, Miêu Anh báo cho Triệu Ngọc biết Lâm Mỹ Phượng đã bị bọn họ bắt về Cục Cảnh sát. Thật không ngờ là, sau khi cảnh sát nói về vụ án xong, chỉ một thời gian ngắn sau đó Lâm Mỹ Phượng đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình, khai hết về vụ án giết hại Giản Văn Lỵ một cách tự nguyện.
Xem ra chị ta đã chuẩn bị tinh thần để nhận tội từ lâu.